Quan Khí​

Chương 331 : Nói chuyện

Ngày đăng: 20:12 18/04/20


Nhìn thấy điện thoại trên bàn vang lên, Vương Trạch Vinh cầm máy thì nghe từ đầu dây bên kia Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:



- Vương ca, tối nay em mời anh ăn cơm.



Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh hỏi:



- Đến hội liên hiệp Phụ nữ huyện làm, em đã quen việc chưa?



Sau khi nhấc máy Vương Trạch Vinh hỏi. Hoàng Phủ Nhược Lệ bây giờ đã đến làm ở Hội liên hiệp phụ nữ huyện, đây cũng là một vũ đài lớn, không biết Nhược Lệ có thích ứng được không.



- Vương ca, rất cảm ơn anh, em thấy đây là một môi trường rất rộng, em thích công tác ở đây.



Vương Trạch Vinh nói:



- Nếu muốn phát triển hơn nữa, trọng yếu là em phải biết nắm lấy cơ hội. Hiện tại em mới chỉ có bằng trung cấp, hy vọng ở phương diện này em sẽ phát triển cao hơn một chút nữa.



Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:



- Vương ca, em đang theo học ở trường Đảng, chuyên ngành quản lý Đảng và chính trị, hệ đào tạo chính quy, cũng sắp tốt nghiệp rồi.



Vương Trạch Vinh thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ có chí tiến thủ như vậy nên nói:



- Tốt lắm rồi. Như vậy là rất tốt.



Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:



- Vương ca, em mãi mãi là người của anh.



- Nhược Lệ à, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của em là phải thích ứng nhanh với hoàn cảnh mới, không cần phải suy nghĩ lung tung.



Vương Trạch Vinh nghiêm giọng nói.



Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:



- Vương ca, em nghe lời anh, anh nói cái gì là em đều nghe theo à.



- Nhược Lệ, làm việc cho tốt đi, hôm nay anh có việc rồi, để lần sau hãy đi ăn nhé.



Vương Trạch Vinh tắt điện thoại.



Trong bản tin thời sự, cuối cùng cũng có được nội dung.



Vương Trạch Vinh nghe xong cũng đoán ra được một phần.



Nội dung của tin tức như sau, sau hai mươi ba lần hội nghị nghiên cứu, chính phủ đã thông qua về việc tiến hành Luân chuyển đất đai. Chính phủ yêu cầu các địa phương phải tùy vào từng hoàn cảnh khác nhau mà có kế hoạch, tiến hành vững chắc…….



Nghe xong nội dung thời sự, Vương Trạch Vinh biết rằng mình cũng chỉ còn ở huyện Đại Phường không bao lâu nữa.



Nghe xong nội dung này không lâu, chợt di động của Vương Trạch Vinh đổ chuông, cầm lấy điện thoại thì thấy ngay số của Trương Tất Tường trên tỉnh gọi tới. Vương Trạch Vinh không dám chậm trễ, vội vàng tiếp chuyện:



- Trương thúc, có chuyện gì ạ?



Trương Tất Tường nói:



- Trạch Vinh, chắc cháu đã biết về tình hình của việc Luân chuyển đất đai rồi chứ?



Vương Trạch Vinh nói:



- Cháu vừa nghe qua việc này.



Trương Tất Tường nói:



- Vốn tỉnh đang chuẩn bị thành lập một tiểu ban, chuyên đảm nhiệm quản lí việc Luân chuyển đất đai, đang dự định điều cháu đến làm Chánh văn phòng, nhưng việc này không được nữa.



Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh liền hỏi:



- Có thay đổi gì à?



Trương Tất Tường và Chương Kiều Cương hẳn là đã được Hạng Nam dặn dò, chuẩn bị giúp Vương Trạch Vinh trở thành Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai của tỉnh. Nhưng việc này hiện tại đã không thành, xem chừng đã điều người khác đến hoặc là đã có chuyện gì xảy ra.



Trương Tất Tường nói:



- Việc này đối với cháu cũng không biết là tốt hay xấu. Tỉnh dự kiến sắp xếp người khác giữ chức Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai, còn cháu thì tỉnh bố trí đảm nhiệm vai trò Phó thị trưởng thành phố Quán Hà nhưng không phải là thường ủy.



Khi nghe được mình không phải là thường ủy, Vương Trạch Vinh hiểu rõ, có lẽ là cấp trên không muốn mình lên quá nhanh, nên chèn ép. Không được vào thường ủy thì quyền lực là không bằng so với làm Bí thư huyện ủy huyện Đại Phường.



Xem chừng Trương Tất Tường rất không hài lòng khi mình chưa vào được thường ủy, ông nói với Vương Trạch Vinh:



- Chỉ có thể biết trước như vậy đã, bước tiếp theo phải tính đã.



Rất phức tạp! Vương Trạch Vinh ngao ngán đứng lên. Tưởng rằng thông qua đám người của Hạng Nam tác động, mình hẳn đã có thể thuận lợi để thăng chức, không ngờ là chỉ Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai thôi mà cũng không lên được, làm Phó thị trưởng thì lại chưa vào thường ủy. Từ việc này cũng có thể thấy được, thực lực của đám người cũ của Hạng Nam ở Sơn Nam cũng không phải là quá mạnh.



Tiếp tục là Hạng Nam gọi điện.



- Trạch Vinh à, có việc này không ngờ xảy ra.



Thực sự thì Vương Trạch Vinh rất muốn trở thành Phó thị trưởng thành phố Quán Hà, chỉ là không thoải mái vì chưa phải là thường ủy thôi, hắn nói với Hạng Nam:



- Ba à, việc này cũng tốt.



Hạng Nam nói:



- Trên tỉnh xuất hiện tình huống mới, tôi không cần phải nói anh nữa. Tôi trực tiếp gọi cho là để nói cho anh hay, việc này còn đang tiếp tục tiến hành, việc vào thường ủy cũng sẽ không lâu nữa, anh chỉ việc công tác cho thật tốt là được.
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Vương Trạch Vinh nói đồng ý để sau, Phùng Phương vẫn khá cao hứng.



Tiếp theo, di động của Vương Trạch Vinh không ngừng hoạt động. Tất cả mọi người đều gọi điện thoại tới để chúc mừng.



Đối với việc Vương Trạch Vinh điều ra khỏi huyện Đại Phường, thành phố Quán Hà phi thường coi trọng. Trước giờ chưa từng có trường hợp cả bí thư thị ủy Đỗ Thủ Như, Thị trưởng Trương Tùng, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thị ủy Lý Thư Vũ, tất cả đều tới huyện Đại Phường.



Nhìn ba lãnh đạo thị ủy và Vương Trạch Vinh, Mao Hiếu Lễ, Mâu Tường Cương ngồi trên đài chủ tịch, trong lòng mọi người có một cảm giác kinh ngạc rất mạnh.



Vương Trạch Vinh chỉ vẻn vẹn trở thành một phó thị trưởng, còn chưa được vào thường ủy đã được cả bí thư và thị trưởng coi trọng. Đây chính là một quy cách cao từ trước tới giờ chưa từng có! Có mấy ai đã từng thấy cả bí thư, Thị trưởng cùng đến huyện Đại Phường chứ?



Phi thường kỳ quái chính là bên trong hội trường cũng không có xuất hiện bóng dáng Mã Giới Yên. Người có tin tức linh thông thì biết Mã Giới Yên đã điều đến huyện khác làm quyền Thị trưởng. Huyện Đại Phường đang thời điểm làm ra chiến tích, tuy rằng Mã Giới Yên cũng thăng thành Chủ tịch huyện, nhưng trong việc này ẩn núp điều gì đó thì thật sự là khó nói.



Mao Hiếu Lễ uy nghiêm nhìn những cán bộ huyện Đại Phường phía dưới, nói:



- Hiện giờ xin mời trưởng Ban tổ chức cán bộ Thị ủy Lý tuyên bố văn kiện của cấp trên.



Hội trường phát ra tiếng vỗ tay như sấm rền.



Tuy rằng năm nay đã hơn bốn mươi tuổi nhưng Lý Thư Vũ có vẻ trẻ hơn tuổi, khi ngồi đó lộ ra một khí chất cao ngạo, mở văn kiện ra nói:



- Trước hết tôi xin truyền đạt văn kiện của tỉnh. Theo đề nghị của thành phố Quán Hà, tỉnh ủy thảo luận quyết định đồng chí Vương Trạch Vinh làm Phó thị trưởng thành phố Quán Hà.



Tuy rằng mọi người đã sớm biết Vương Trạch Vinh thăng thành Phó thị trưởng, nhưng hiện tại nghe được chính thức bổ nhiệm, tất cả mọi người không kìm nổi nhìn về phía Vương Trạch Vinh trên đài chủ tịch. Hai mươi chín tuổi đã trở thành Phó thị trưởng, mặc dù ở Trung Quốc cũng không phải là mới mẻ nhưng ở tỉnh Sơn Nam này vẫn rất khó tìm ra người như vậy.



Hội trường tĩnh lặng trong nháy mắt, sau đó tiếng vỗ tay lại càng bùng lên mãnh liệt hơn.



Mấy lãnh đạo thị ủy cũng không ngờ Vương Trạch Vinh lại được các cán bộ huyện Đại Phường hoan nghênh tới mức đó. Từ tiếng vỗ tay nhiệt liệt là có thể cảm nhận được tình cảm hưng phấn của mọi người.



Chờ tiếng vỗ tay dứt, Lý Thư Vũ lại đưa ra một văn kiện khác, nói:



- Hiện tại tôi xin tuyên đọc văn kiện của thị ủy, quyết định đồng chí Mao Hiếu Lễ làm bí thư Huyện ủy Đại Phường, đồng chí Mâu Tường Cương làm phó bí thư Huyện ủy kiêm quyền Chủ tịch huyện Đại Phường, đồng chí Ôn Hòa Lâm làm phó bí thư Huyện ủy, đồng chí Chiêm Lệ Quyên làm Phó chủ tịch thường trực huyện Đại Phường, đồng chí Khương Khai Đại làm thường ủy, Phó chủ tịch huyện, đồng chí Lôi Đức Bình làm Phó chủ tịch huyện Đại Phường.



Văn kiện này khiến mọi người khá kinh ngạc. Hễ là thân tín của Vương Trạch Vinh đều chiếm được ưu đãi, nhìn Chiêm Lệ Quyên và Khương Khai Đại đều đạt được lợi ích rất lớn trong lần điều chỉnh này, mọi người càng không dám coi thường Vương Trạch Vinh.



Sau khi kết thúc hội nghị, Vương Trạch Vinh cùng với các lãnh đạo thành phố đi tới Quán Hà. Công tác ở huyện Đại Phường coi như kết thúc, bước tiếp theo như thế nào chính là xem triển khai công tác ở thành phố Quán Hà ra sao.



Xe chạy đến thị ủy, Đỗ Thủ Như nói:



- Trạch Vinh, ngày mai lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn tới họp tuyên bố tình hình nhậm chức của cậu. Hôm nay đầu tiên để văn phòng an bài chỗ ở cho cậu đã.



Vương Trạch Vinh nói:



- Vâng, tốt quá.



Đỗ Thủ Như gọi điện thoại ra ngoài, chẳng bao lâu, Trưởng ban thư ký Thị ủy Tùy Du liền đi đến nói:



- Bí thư Đỗ, ngài tìm tôi?



Đỗ Thủ Như nói:



- Tiểu Tùy, đồng chí Vương Trạch Vinh đến đến công tác ở thành phố, việc an bài chỗ ở cho cậu ấy thế nào rồi?



Tùy Du nói:



- Việc này bên phía ủy ban nhân dân đã có an bài, để tôi hỏi một chút.



Ngay trước mặt Vương Trạch Vinh, Tùy Du liền gọi điện thoại tới văn phòng Ủy ban nhân dân hỏi tình hình chỗ ở của Vương Trạch Vinh.



Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Đặng Tiến Triệu cũng là một người tinh mắt, nghe được Tùy Du gọi điện thoại đến hỏi tình hình chỗ ở của Vương Trạch Vinh, nghĩ đến việc bí thư, Thị trưởng đều chạy đến huyện Đại Phường, y lập tức nói:



- Trưởng ban thư ký Tùy, chỗ ở của Phó thị trưởng Vương đã được bố trí xong rồi, ngay trong tòa nhà số một của ủy ban. Để tôi cho người đem chìa khóa đến.



Y vốn cũng muốn tự mình đưa chìa khóa đến, nhưng đang lúc bận nhiều việc, nhìn mấy người trong phòng, liền nói với Đặng Diệu Hoa:



- Tiểu Đặng, giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng, đưa chiếc chìa khóa này tới cho Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh.



Y nghĩ thằng ranh này mới tham gia công tác không lâu, đối nhân xử thế thẳng tắp, không có nhiều tâm cơ lắm, phái gã đi hẳn là lựa chọn tốt nhất.



Đặng Diệu Hoa tiếp nhận chìa khóa, tâm tư có chút không tình nguyện, vừa đi vừa suy nghĩ: "Hiện tại lãnh đạo nào cũng ngưu cả, được riêng một căn phòng không nói, còn phải trao chìa khóa tới tận tay!"



Thị ủy Quán Hà cách ủy ban nhân dân một con phố, Đặng Diệu Hoa chậm rãi đi tới.



- Tiểu Đặng, sao hôm nay cậu lại chạy tới thị ủy vậy?



Chánh văn phòng Hội liên hiệp Phụ nữ thành phố Ngô Quân Chính lớn tiếng hỏi.



Đặng Diệu Hoa lắc lư chiếc chìa khóa trong tay nói:



- Thấy không? Đến để đưa cho Vương Trạch Vinh mới tới cái chìa khóa này!



Ngô Quân Chính vừa nghe ba chữ Vương Trạch Vinh, ánh mắt lập tức sáng ngời nói:



- Vương Trạch Vinh ở Đại Phường?



Đặng Diệu Hoa bất đắc dĩ nói:



- Còn ai nữa chứ? Chìa khóa cũng bắt người ta đưa tới.



Ngô Quân Chính lôi kéo Đặng Diệu Hoa nói:



- Thằng ranh này có cơ hội mà không nắm chắc. Người khác cầu chuyện tốt như vậy mà không được. Nhìn chú đi đường chậm chạp thế, anh chẳng hiểu chú lăn lộn ở cơ quan thế nào nữa!