Quan Khí​

Chương 368 : Vương Đại Hải bị thương

Ngày đăng: 20:13 18/04/20


- Bố nuôi, chúng ta vào đâu đó ăn rồi hãy vào thành phố nhé?



Thượng Tiến Tường cười nói. Vương Đại Hải vung tay lên nói:



- Mọi người cũng vất vả rồi, ăn ở đây đi.



Lão đã coi Thượng Tiến Tường là người nhà mình. Hai xe vừa qua trạm thu phí, đến một quán ăn rất náo nhiệt.



Phó cục trưởng cục Thuế Trương Nghiêu hôm nay mới từ bên ngoài về nên ăn cơm ở đây. Hắn vào Phó chánh văn phòng Tiểu Vương cùng lên tỉnh công tác. Tuy lên tỉnh nhưng trong lòng hắn luôn nghĩ đến việc Quán Hà sắp điều chỉnh cán bộ, nói không gấp là giả, có ai không hy vọng tiến bộ, ai không hy vọng giữ được ghế. Đáng tiếc hắn bây giờ không có chỗ dựa mạnh, có thể lên làm Phó cục trưởng là do năng lực của hắn.



Nhìn đám người Vương Đại Hải đi tới, Tiểu Vương cười nói:



- Bây giờ đúng là rất kỳ quái, xe BMW mở đường, xe chính quyền đi sau, từ trên xe ủy ban lại là hai người già.



Nghe Tiểu Vương nói, Trương Nghiêu liền thấy hứng thú nhìn ra. Thì thấy là xe Thành phố Hoa Khê, hắn không khỏi thầm nghĩ đây là người thân của lãnh đạo nào? Theo biển số thì có lẽ là họ hàng lãnh đạo huyện.



Nói ra cũng kỳ quái, Tiền Thanh Phân có lẽ ngồi xe lâu nên vừa xuống xe đã ngồi xuống mà nôn. Vừa lúc có một chiếc xe Mitsubishi biển chính phủ ở bị Tiền Thanh Phân nôn vào. Một tên thanh niên khoảng 25, 26 tuổi đi tới hét lớn:



- Mụ già chết tiệt này, sao lại nôn vào xe.



Thằng này vừa kêu lên, một tên có vẻ là lãnh đạo cũng nhíu mày nói:



- Bà làm gì thế hả, sao có thể nôn loạn như vậy?



Một người bịt mũi nói:



- Ghê quá.



Tiền Thanh Phân bây giờ đang nôn nên không nghe thấy mọi người nói gì. Thấy Tiền Thanh Phân không có động tĩnh, một người phụ nữ liền hét lên:



- bà làm gì thế hả, nôn bẩn hết xe mà không xin lỗi một câu.



Thượng Tiến Tường vội vàng nói:



- Xin lỗi, xin lỗi, bà ấy bị say xe.



- Anh làm gì thế hả?



Một tên lãnh đạo hỏi, Thượng Tiến Tường vội vàng móc danh thiếp đưa tới:



- Đây là danh thiếp của tôi.



Tên lãnh đạo kia nhìn thoáng qua rồi nói:



- Anh đến Quán Hà đầu tư?
Tiếng còi xe cảnh sát phía xa xa vang lên, Lý Mẫn Nghiệp nghe thấy vậy càng thêm lo lắng.



Mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở bên cạnh, Vu Dương chạy đến và thấy tay Vương Đại Hải bị chảy máu liền hỏi:



- Ông họ gì vậy?



Vương Đại Hải thấy nhiều xe cảnh sát đến vậy nên vội vàng nói:



- Tôi tên là Vương Đại Hải.



Vu Dương sớm biết tên của bố Vương Trạch Vinh. Nghe thấy đúng là bố Vương Trạch Vinh, lại thấy tay lão chảy máu, hắn liền trừng mắt nhìn Lý Mẫn Nghiệp rồi ra lệnh:



- Mau đưa vào bệnh viện kiểm tra.



- Cục trưởng Vu, anh làm gì vậy hả, bọn họ đánh tôi.



Cao Kiền lớn tiếng hét lên. Trương Nghiêu ở bên nói:



- Cục trưởng, tôi có thể làm cứng, là Cao Kiền đẩy ngã ông lão này trước, vì thế đồng chí này mới đánh anh ta.



- Được, có Phó cục trưởng Trương làm chứng, mang Cao Kiền về cục Công an.



Giữa Cao Thiên và Vương Trạch Vinh, Vu Dương đương nhiên chọn Vương Trạch Vinh. Nói đùa, bố Vương Trạch Vinh bị đánh đến đổ máu, Vương Trạch Vinh không tức mới là lạ.



Vương Đại Hải vừa được đưa đến bệnh viện, Vương Trạch Vinh đã tới. Thấy Vương Trạch Vinh đến, Vu Dương đang muốn dẫn người lên xe vội vàng đi tới kể rõ tình hình. Nghe thấy bố mình bị người đẩy ngã đến chảy máu, Vương Trạch Vinh tức tối trừng mắt nhìn Cao Kiền, sau đó lại nhìn Điền Tiến Nhân. Thấy Vương Trạch Vinh đột nhiên đến, lại nghe Vu Dương nói, Điền Tiến Nhân cảm thấy mình như muốn tự tử.



Lý Mẫn Nghiệp khi thấy Vương Trạch Vinh thì cũng rất sợ. Cũng may cục trưởng Vu gọi đến kịp thời nên chưa sai nhiều. Nhưng vừa nghĩ đến việc mình hạ lệnh bắt người, hắn càng thêm lo lắng.



Vương Trạch Vinh đi tới bắt chặt tay Trương Nghiêu mà nói:



- Cảm ơn.



Nghe thấy vậy Trương Nghiêu vui mừng vì biểu hiện hôm nay của mình.



Vương Trạch Vinh không nói gì nữa mà vào xe chạy đến bệnh viện. Thấy Vương Trạch Vinh rời đi, cục trưởng cục Công thương Điền Tiến Nhân mềm nhũn đi, cũng may người phụ nữ bên cạnh kịp thời đỡ hắn:



- Điền ca, anh làm sao thế?



Cô ả vẫn không thấy rõ tình hình. Nhìn con ả bên cạnh, Điền Tiến Nhân vung tay lên tát:



- Con điếm này hại chết ông rồi. Nếu không phải mày đòi đến đây ăn, ông sao có thể gặp chuyện này.



Nhớ đến ánh mắt của Vương Trạch Vinh, Điền Tiến Nhân cảm thấy mình không còn chút sức lực gì. Hắn biết mình sẽ có chuyện. Điền Tiến Nhân vội vàng cầm điện thoại gọi cho Phó thị trưởng Cao Thiên rồi kể rõ tình hình. Hắn bây giờ chỉ hy vọng vào Cao Thiên. Nếu Cao Thiên không ngăn được thì hắn xong đời.