Quan Khí​

Chương 39 : Trước bổ nhiệm

Ngày đăng: 20:06 18/04/20


Tối đó Vương Trạch Vinh vẫn đến nhà Lữ Hàm Yên ăn tối.



Tin tức Vương Trạch Vinh sắp sửa đảm nhiệm chức chủ tịch xã được truyền đến xã Hoàn Thành, Lữ Khánh Phân là vui mừng nhất. Đặc biệt thấy không ít lãnh đạo chạy đến chúc mừng, nụ cười trên mặt bà như hoa nở rộ.



Biết Vương Trạch Vinh sẽ đến nhà ăn cơm, Lữ Khánh Phân liền xin phép về sớm, ra chợ mua một con gà. Bây giờ Vương Trạch Vinh trong mắt Lữ Khánh Phân chính là quan to, không còn là người như trước nữa. Nói thật Lữ Khánh Phân từ từ lo lắng và muốn chăm sóc tốt cho Vương Trạch Vinh. Lữ Khánh Phân sợ Vương Trạch Vinh lên chức sẽ thay lòng.



Mặc dù nhiều người muốn mời dùng cơm nhưng Vương Trạch Vinh không muốn ăn to uống lớn trước khi được bổ nhiệm chính thức. Nhận được điện của Lữ Hàm Yên, hắn liền đến nhà nàng. Trong chốn quan trường luôn luôn thay đổi, nếu chẳng may vì một hành vi mà ảnh hưởng đến quá trình nhận chức của mình thì đúng là cái được không bằng cái mất.



Lữ Khánh Phân càng nhiệt tình hơn trước, thậm chí còn đoạt lấy việc rót nước mời Vương Trạch Vinh của Lữ Hàm Yên. Mà trà cũng là trà Long Tỉnh để nguyên đó rất lâu Lữ Khánh Phân không dám uống.



- Tiểu Vương, cháu chạy vất vả cả ngày rồi. Uống trà Long Tỉnh đi, sau đó nghỉ ngơi một chút.



Lữ Khánh Phân mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh.



Sau đó Lữ Khánh Phân xoay người nói với Lữ Hàm Yên:



- Hàm Yên, Tiểu Vương mệt lắm, con ngồi nói chuyện với cậu ấy. Mẹ đi nấu cơm.



Lữ Khánh Phân nói xong liền chạy vào bếp.



Nhìn mẹ như vậy, Lữ Hàm Yên khẽ cười nói với Vương Trạch Vinh:



- Mẹ luôn hấp tấp như vậy đó.



Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đây đúng là một vấn đề khó giải thích. Con người luôn vì đủ loại nguyên nhân mà thay đổi cách nghĩ. Chẳng qua Lữ Khánh Phân biến hoá như vậy, Vương Trạch Vinh rất khoái trá.



- Trạch Vinh, anh thật sự làm chủ tịch xã sao?



Lữ Hàm Yên chớp đôi mắt quyến rũ mà hỏi. Nàng bây giờ cũng không hiểu rõ tại sao Vương Trạch Vinh lại đột nhiên thành chủ tịch xã. Ngày hôm nay Lữ Hàm Yên được mọi người chào đón. Mọi người trong xã cứ nhìn thấy Lữ Hàm Yên liền chạy đến nói vài câu nịnh bợ lấy lòng. Cho dù là Lữ Hàm Yên không quá để ý, thì trong lòng nàng vẫn cảm thấy tự hào vì Vương Trạch Vinh.



Việc này cũng không cần phải giấu, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:



- Hôm nay ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy gọi anh đến nói chuyện. Là phó bí thư Đảng ủy kiêm chủ tịch xã.
Đối với những người đến, Vương Trạch Vinh phát hiện hầu hết là người của Chương Dương, Lưu Vệ Quốc trước đây. Bọn họ bây giờ bị người xa lánh, bây giờ đang muốn tìm chỗ dựa mới thật nhanh. Trong những người này cũng có vài tên có năng lực rất mạnh. Vương Trạch Vinh nghĩ thầm dù sao mình cũng đang cần người, dùng vài người trong bọn họ cũng là sự lựa chọn không tồi.



Có những người này dựa vào, nỗi lo trong tay không có người của Vương Trạch Vinh liền biến mất. Chỉ cần lợi dụng tốt bọn họ, mình coi như có một thế lực ở trong xã. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không cho rằng tất cả đám này đều thật lòng dựa vào mình. Hai bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi.



Cất bước đám người này, Vương Trạch Vinh đang định đóng cửa thì bên ngoài xuất hiện một người. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì lại đau đầu. Thì ra đó là Triệu Lệ.



Triệu Lệ lắc mình chui vào trong. Hôm nay cô ta mặc càng thêm cẩn thận, xinh đẹp.



Vương Trạch Vinh cũng không dám đóng cửa, nhíu mày nói:



- Sao cô lại tới đây?



Triệu Lệ nhìn Vương Trạch Vinh rồi cẩn thận nói:



- Tôi nghe nói ngài lên làm chủ tịch xã nên đến xem.



Vương Trạch Vinh sao không biết suy nghĩ của người phụ nữ này. Xem ra cô ta thấy mình lên làm chủ tịch xã liền muốn xem có cơ hội không đây.



- Sau này tôi không gọi thì cô đừng đến. Lần này tôi sẽ sắp xếp.



Vương Trạch Vinh trầm giọng nói. Chuyện lần trước vẫn là lỗi lo trong lòng Vương Trạch Vinh. Cũng may người phụ nữ này cũng biết chuyện, không quấn lấy mình.



Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Triệu Lệ không dám dây dưa:



- Yên tâm, tôi sau này sẽ là người phụ nữ bí mật của ngài, không làm ngài thêm phiền phức.



Triệu Lệ nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ rồi rời đi.



- Mẹ nó chứ.



Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Lệ không ngừng ưỡn ẽo người mà thầm mắng.