Quan Khí
Chương 388 : Khó khăn
Ngày đăng: 20:14 18/04/20
Địa điểm mà Tùy Du chọn trông rất bình thường, nhưng vào trong lại khác hẳn. Ít nhất ở đây chia thành từng phòng riêng tiện cho việc nói chuyện.
Thấy Vương Trạch Vinh một mình đến, Tùy Du đứng dậy bắt tay và mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
- Trưởng ban Tùy chọn một nơi rất được.
Vương Trạch Vinh rất hài lòng với nơi này.
Tùy Du cười nói:
- Không ít người đến đây ăn cơm vì hoàn cảnh. Đương nhiên rượu và thức ăn rất ngon.
Nhân viên rất nhanh mang rượu và thức ăn lên. Tùy Du nói:
- Được rồi, nơi này không cần mấy người. Chúng tôi tự mình làm.
Thấy hắn làm như vậy, Vương Trạch Vinh đoán Tùy Du hẹn mình đến đây là có chuyện muốn nói.
- Trạch Vinh, tôi sớm muốn mời anh ăn cơm và nói chuyện nhưng không có cơ hội. Hôm nay tôi xin uống với anh một chén.
Sau khi rót rượu, Tùy Du bưng chén lên nói.
- Ha ha, Trưởng ban Du nói chính là điều tôi cần nói. Tôi cũng vậy, tôi sớm muốn mời anh uống rượu.
Vương Trạch Vinh vội vàng bưng chén lên nói.
- Trạch Vinh, tôi gọi anh như vậy, anh cũng đừng gọi tôi là Trưởng ban Du. Tôi phạt rượu anh đó.
Tùy Du giả vờ mất hứng mà nói.
Vương Trạch Vinh nghe nói như vậy liền cười nói:
- Tốt lắm, anh lớn tuổi hơn tôi, tôi gọi anh là lão Du.
Tùy Du nói:
- Như vậy còn được.
Hai người lại uống rượu.
Đối với việc Vương Trạch Vinh đột nhiên mời mình ăn cơm, hắn đến bây giờ vẫn không hiểu.
- Trạch Vinh, nói thật đối với việc Tỉnh ủy điều tra anh, tôi vốn nghĩ anh sẽ có vấn đề, không ngờ kết quả lại như vậy, tôi rất phục anh.
Tùy Du nói xong liền uống rượu.
Thấy Tùy Du nói chuyện trực tiếp như vậy, Vương Trạch Vinh càng khó hiểu.
- Chỉ cần kiên định làm việc thì người khác đâu thể nói gì được mình.
Vương Trạch Vinh nói.
- Trạch Vinh, Quán Hà phát triển cần có người chú tâm trong công việc. Tôi coi như đồng tình với anh.
- Tôi không giấu anh, Tề Ái Quốc ngoài cho tôi cổ phần còn tỏ vẻ giúp con tôi đi du học ở Mỹ. Tôi đúng là đã do dự.
Xem ra vì đạt mục đích đám người đó dùng rất nhiều biện pháp.
Tài sản vài tỷ thì bọn họ đâu có ngại bỏ ra một chút tiền. Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy đây là chuyện lớn, càng tức giận đó là đám người ấy lấy chiêu bài Luân chuyển đất đai để thu hút đầu tư.
- Bọn họ sao lại to gan như vậy, chẳng lẽ không sợ cấp trên điều tra?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Tùy Du nói:
- Anh có phát hiện rằng trong quá trình đàm phán không đưa giá trị mỏ quặng Công ty Than Quán Hà quản lý vào đó, vì thế có điều tra thì bọn họ cũng không sợ.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ trong này có rất nhiều thứ giả. Sau khi gạt mua được công ty thì nhà đầu tư muốn khai thác thế nào chẳng được. Đương nhiên hắn không hiểu nhiều về việc này nên không thể biết hoàn toàn.
Vương Trạch Vinh móc thuốc đưa cho Tùy Du một điếu, mình cũng châm hút. Du Lâm Xương nhất định không ngu để lao ra trước, hắn nhất định phải tìm người chết thay. Người đó chính là Vương Trạch Vinh. Hắn có chiêu bài là dùng công tác Luân chuyển đất đai để thu hút đầu tư, xảy ra chuyện gì thì sẽ đổ lên người Vương Trạch Vinh.
- Lão Tùy, việc này quyết không thể bọn họ thành công. Vương Trạch Vinh nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tùy Du nói:
- Tôi không nhìn lầm anh, việc này chúng ta cùng ngăn cản.
Về nhà, Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ. Nếu chuyện đã đến nước này thì sắp ký hợp đồng rồi, những việc cần đàm phán đã xong. Mình nếu muốn phản đối thì không biết có bao người ủng hộ?
Nghĩ đến Trương Tùng, Vương Trạch Vinh cũng không dám chắc Trương Tùng có tham gia không? Chẳng may hắn cũng tham gia thì khó mà làm.
Không biết tại sao Vương Trạch Vinh lại nghĩ ngay đến việc gọi điện cho Trương Tất Trường.
Trương Tất Trường vừa lúc ở nhà. Lão cẩn thận nghe Vương Trạch Vinh nói:
- Trạch Vinh, việc này không đơn giản như bề ngoài. Nếu thật sự ký hợp đồng thì sẽ liên quan đến rất nhiều người. Du Lâm Xương dù là Thị trưởng cũng không to gan như vậy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu cũng nghĩ như vậy. Cháu sợ liên quan đến quá nhiều người nên có lực cản lớn.
- Trạch Vinh, chuyện này cháu nếu muốn lo liệu thì phải dùng mọi cách thu thập tài liệu.
Trương Tất Trường dập máy xong liền gọi cho Chương Kiều Cương báo cáo việc này.
Chương Kiều Cương nghe xong liền cười nói với Trương Tất Trường:
- Việc này không phải là điều chúng ta muốn ư?
Trương Tất Trường nói:
- Có lẽ có rất nhiều người bị cuốn vào.
Chương Kiều Cương nói:
- Bảo Vương Trạch Vinh thật chú ý, đây là cơ hội.