Quan Khí​

Chương 400 : Đối thủ - đồng minh

Ngày đăng: 20:14 18/04/20


Sau khi biết tình hình về Chu Tài Khâm, Vương Trạch Vinh nghĩ đến rất nhiều chuyện. Hắn bây giờ cũng biết một điều quan trọng đó là ngoài chỗ dựa mạnh ra thì cần có một nhóm người nhất định đi theo mình. Dù là quan tốt hay không tốt thì muốn làm một việc nếu không có người đi theo thì đừng mong làm được gì.



Quán Hà bây giờ vừa được điều chỉnh nên tình hình không rõ. Lãnh đạo mới đến cũng không biết ai đứng về ai. Ở trong hội nghị thường ủy với thiểu số phục tùng đa số, người được đa số thường vụ ủng hộ sẽ có quyền lên tiếng. Vương Trạch Vinh cũng không muốn mình muốn làm gì cũng bị cản trở.



Sau khi biết tình hình của Chu Tài Khâm, một loại cảm giác đầy áp lực đã xuất hiện. Vương Trạch Vinh cảm thấy không có ưu thế gì so với Chu Tài Khâm cả.



Bây giờ mình phải nắm giữ một nhóm thường vụ, nếu Chu Tài Khâm chăm chú làm việc vì nhân dân thì sẽ ủng hộ bọn họ. Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cảm thấy mình dù như thế nào cũng phải chiến đấu. Hơn nữa ý của Hạng Nam cũng không phải để mình dựa vào Chu Tài Khâm.



- Phó thị trưởng Vương, em pha trà cho ngài.



Long Hương Băng thấy Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế suy nghĩ liền vội vàng đi pha trà mang tới.



- Ừ.



Vương Trạch Vinh cười cười cầm lấy.



- Long tỷ, mỗi ngày chị đều ở trong nhà không buồn sao?



Vương Trạch Vinh hỏi.



- Không có gì, làm việc nhà rất nhanh sẽ hết giờ mà.



Long Hương Băng cười nói.



Vương Trạch Vinh thấy Long Hương Băng rất giống một bà chủ trong nhà. Long Hương Băng bây giờ không còn vẻ quê mùa như trước nữa, thân thể đầy đặn thật quyến rũ. Vương Trạch Vinh cười nói:



- Không có gì thì bảo Long Dũng Đình mang chị đi thăm các nơi, đừng ở nhà suốt như vậy.



- Cảm ơn Phó thị trưởng Vương.



Long Hương Băng có thể cảm nhận được Vương Trạch Vinh quan tâm đến mình.



Vương Trạch Vinh cầm chén trà rồi đắm chìm trong suy nghĩ.



Nhìn Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Long Hương Băng rất kính phục hắn. Người đàn ông mới đầy 30 tuổi đã là phó thị trưởng thường trực, nghe Long Dũng Đình nói thì Vương Trạch Vinh có thể còn lên nữa.



Long Hương Băng lén nhìn trộm Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ nghĩ, trong mắt cô hiện ra vẻ rất đặc biệt.



Vương Trạch Vinh cũng không biết Long Hương Băng đang lén quan sát hắn. Hắn bây giờ đang tiến hành phân tích các thường vụ Quán Hà, xem ai có thể đứng về phía mình.



Vu Dương thì không có vấn đề đề gì, đây coi như là tâm phúc của mình. Ngoài hắn ra thì sao?
- Trạch Vinh mời, tôi sao có thể không đến.



Hoàng Tổ Cường bắt chặt tay Vương Trạch Vinh, hai người ngồi đối diện với nhau mà nói chuyện.



Vương Trạch Vinh cười nói:



- Lão Hoàng, anh và tôi đều là cán bộ từ Hoa Khê đến, phải liên lạc thường xuyên mới đúng.



Hoàng Tổ Cường cũng cười nói:



- Tôi luôn muốn nhận được điện thoại của Trạch Vinh.



Hai người đều cười phá lên khiến không khí tốt hơn nhiều.



Vương Trạch Vinh nghe nói vậy thì biết là có cửa rồi. Hắn nói:



- Lão Hoàng, có tình hình gì thì chúng ta liên lạc với nhau.



Hoàng Tổ Cường thấy Vương Trạch Vinh chủ động như vậy thì biết mình cũng nên tỏ vẻ một chút. Hắn vội vàng nói:



- Trạch Vinh yên tâm, sau này tôi sẽ tăng cường liên lạc với anh, đừng thấy phiền là được.



Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:



- lão Hoàng có nhiều kinh nghiệm công tác, tôi có nhiều việc sẽ cần nhờ anh giúp.



Hoàng Tổ Cường giơ chén lên nói:



- Chén này tôi mời anh, có gì không đúng thì mong Trạch Vinh bỏ qua.



Vương Trạch Vinh cười nói:



- Lão Hoàng khách khí rồi.



Hai người biết thông qua cuộc nói chuyện này thì đã xong mọi việc, sau này chỉ cần tăng cường liên lạc mà thôi.



Hoàng Tổ Cường rất vui vẻ, có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì hắn biết vị trí của mình tạm thời không bị dao động. Sau này chỉ cần nắm chắc tuyến này thì nhất định sẽ phát triển. Phó thị trưởng Vương



Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ. Hoàng Tổ Cường hôm nay đã thể hiện rõ thành ý, trong giọng còn bảo mình bỏ qua các chuyện trước đây, đây là việc tốt.