Quan Khí
Chương 422 : Mọi người đều không dễ dàng gì
Ngày đăng: 20:14 18/04/20
Nguyễn Minh Minh sau khi vào nhà Vương Trạch Vinh, hắn cảm thấy muốn đến được nhà lãnh đạo thật là khó. Hắn nghĩ đến hai hôm nay gọi không biết bao cuộc điện thoại mà cũng sợ.
Chẳng qua hắn cảm thấy mình có thể vào được nhà Vương Trạch Vinh cũng coi như là may mắn. Hắn nghe nói một việc là một nữ nữ nhân viên văn phòng đi tặng quà lãnh đạo nên đã đi xe đạp điện. kết quả bởi vì đồ trên xe quá nhiều nên xe mất thăng bằng và đâm vào ô tô khiến bị chết.
Long Hương Băng bưng trà lên rồi nói:
- Đã lâu không gặp anh, bây giờ anh làm ở đâu?
Nguyễn Minh Minh vội vàng nói:
- Tôi làm ở văn phòng Luân chuyển đất đai huyện Kỳ Lân.
Long Hương Băng thấy Nguyễn Minh Minh liền nhớ lại chuyện trước đây của mình. Lúc ấy cô và Hà Nông Kinh vẫn là vợ chồng yêu thương nhau.
Long Hương Băng cảm thấy Nguyễn Minh Minh khá được nên cũng ngồi xuống nói chuyện với hắn.
Hai người đang nói chuyện khá vui vẻ thì Vương Trạch Vinh về.
Vương Trạch Vinh hôm nay phải lên tỉnh tặng quà. Nghĩ đến lên tỉnh tặng quà khó như thế nào, hắn không khỏi mệt mỏi.
Thấy Nguyễn Minh Minh ngồi trong nhà, Vương Trạch Vinh liền nhíu mày. Tên Nguyễn Minh Minh như âm hồn bất tán vậy.
Nhưng sau đó Vương Trạch Vinh lại thở dài một tiếng. Mình cũng không tốt gì hơn hắn cả, thông qua lần tặng quà này nên hắn ít nhiều có thể hiểu cảm giác của Nguyễn Minh Minh. Bản thân hắn không thích người tặng quà mình nhưng lại phải đi tặng quà lãnh đạo.
Thấy Nguyễn Minh Minh cung kính đứng dậy, Vương Trạch Vinh xua tay nói:
- Anh ngồi đi.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi xuống nhưng Nguyễn Minh Minh vẫn đứng ở đó.
Vương Trạch Vinh thấy trên bàn có mấy túi quà lớn nên nói với Nguyễn Minh Minh:
- Không mấy khi anh đến, ngồi xuống rồi nói chuyện.
Nguyễn Minh Minh lúc này mới ngồi nửa mông trên ghế, cung kính nói:
- Thị trưởng Vương, xin lỗi đã làm phiền ngài.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Biết làm sao được, mà phụ nữ đã sớm độc hại rồi.
Mọi người nghe vậy liền cười phá lên.
Mao Hiếu Lễ liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Tôi cũng muốn báo cáo một chút tình hình ở Huyện Đại Phường với Thị trưởng Vương. Tôi nói mà không đủ thì lão Mâu bổ sung thêm.
Mao Hiếu Lễ liền báo cáo một chút tình hình công tác của Huyện Đại Phường thời gian gần đâu. Đám người Mâu Tường Cương cũng tiến hành bổ sung một chút.
Long Hương Băng từ trước đã được Vương Trạch Vinh dặn nên khi thấy mấy người đi về liền chuẩn bị sẵn các túi quà để đưa cho bọn họ.
Vương Trạch Vinh chỉ vào đống quà mà nói:
- mọi người đến thăm làm tôi rất vui. Đây là chút tâm ý của tôi.
Đây là thói quen ở Quán Hà nên mọi người không đùn đẩy. Mao Hiếu Lễ nói với Khương Khai Đại:
- Lão Khương, gọi người vào mang ra xe đi.
Tiễn mấy người Huyện Đại Phường, Long Hương Băng nói:
- Lần này có quá nhiều đồ, làm thế nào bây giờ?
Nàng coi như được mở rộng tầm mắt vì Vương Trạch Vinh nhận được nhiều quà tết như vậy.
- Như vậy đi, em bàn với Dũng Đình một chút, xem các trại trẻ mồ côi cần gì thì mang đến đó.
Vương Trạch Vinh liền quyết định làm việc tốt một chút.
Long Hương Băng vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt quá. Đám trẻ có những thứ này thì tết năm nay sẽ vui hơn rồi.
Nghe Long Hương Băng nói đến đám trẻ, trong đầu Vương Trạch Vinh lập tức nghĩ đến lần trước Tiểu Giang muốn có con, lần này khi lên tỉnh thì Lữ Hàm Yên cũng không dùng biện pháp tránh thai nữa. Thị trưởng Vương
Thời gian trôi đi rất nhanh, Vương Trạch Vinh cũng đã 30 tuổi. Hắn cũng thấy mình nên có con.