Quan Khí
Chương 449 : Về thành phố Hoa Khê
Ngày đăng: 20:15 18/04/20
Thành phố Hoa Khê tổ chức 20 năm thành lập nên đã đưa lời mời Vương Trạch Vinh. Hắn liền xin phép nghỉ mấy ngày mà chạy về Thành phố Hoa Khê.
Lần này về Hoa Khê, Vương Trạch Vinh mang theo Long Dũng Đình. Lần trước không mang theo Long Dũng Đình nên xảy ra chuyện ở huyện Lâm Thạch. Hắn không hy vọng xuất hiện chuyện lại không ai giúp đỡ được mình.
- Thị trưởng Vương, Hoa Khê thay đổi nhiều thật. Lần trước tôi đến thì đường này đang làm, bây giờ đã thông rồi.
- Hoa Khê là thành phố lớn trong toàn tỉnh, kinh tế mạnh hơn Quán Hà nhiều.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Xe được nửa đường, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Lưu Kiến.
- Thị trưởng Lưu, tôi đang đến Hoa Khê.
Lưu Kiến vui vẻ nói:
- Tôi không đi đón cậu được, mấy hôm nay tôi rất bận.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này nên cười nói:
- Tôi sẽ không làm phiền anh, tôi về huyện Khai Hà, mai lên thành phố.
- Cứ theo ý cậu, dù sao tôi cũng bảo người bố trí phòng rồi, cậu đến và vào ở là được.
Hoa Khê lần này đã mời rất nhiều người, hễ là người từ Hoa Khê ra ngoài có chút danh tiếng đều được mời. Ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng đến không ít.
Vương Trạch Vinh bảo Long Dũng Đình trực tiếp lái xe về huyện Khai Hà.
Thấy Vương Trạch Vinh về, bố mẹ Vương Trạch Vinh rất vui. Tiền Thanh Phân kinh ngạc nói:
- Sao con về mà không nói sớm một tiếng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này con về Hoa Khê tham gia lễ kỷ niệm nên tiện đường về thăm bố mẹ.
Tiền Thanh Phân nhỏ giọng nói:
- Ông lão thời gian này tâm trạng không tốt, con vào nói chuyện với ông ấy đi.
- Có chuyện gì vậy bố?
- Không phải tên con nuôi ông ấy nhận sao, thằng đó suốt ngày đến đây.
Vương Trạch Vinh nói:
- Loại người này thì đừng để ý đến hắn làm gì. Nếu còn cứ làm phiền, con sẽ xử lý hắn.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Vương Đại Hải hưng phấn nói:
- Con về à.
Trương Hải vội vàng chạy đến gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Vương Trạch Vinh liền nhận ra đó là Trương Hải – tay chân tin cậy của Mạc Đại Bưu nên cười nói:
- Trương Hải, đã lâu không gặp.
Trương Hải rất kích động vì Vương Trạch Vinh vẫn còn nhờ mình nên vui vẻ nói:
- Không ngờ Thị trưởng Vương vẫn còn nhớ rõ tôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sao không nhớ chứ, anh bây giờ hình như vẫn ở Công an huyện?
Trương Hải nói:
- Tôi bây giờ là phó trưởng phòng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Rất tốt.
Lúc này vợ Trương Hải cũng đi tới. Cô thấy là Vương Trạch Vinh liền vội vàng nói:
- Thị trưởng Vương, ngài cũng ở Khai Hà?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hai vợ chồng anh chị đi dạo ư, tôi đang định mời anh uống rượu nhưng chắc không tiện rồi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trương Hải vui vẻ nói:
- Chúng tôi đâu có chuyện gì, chỉ là đi dạo quanh quanh thôi. Chúng tôi cũng chưa ăn, tôi xin mời Thị trưởng Vương uống rượu.
Vương Trạch Vinh và vợ chồng Trương Hải vào một quán lẩu mà ngồi. Hắn lại tìm được cảm giác cùng ăn cơm với bạn bè trước đây. Hắn hôm nay không biết tại sao mình lại muốn uống vài chén rượu.
Vừa nãy khi ngồi trong tiểu khu Vương Trạch Vinh nghĩ rất nhiều việc, hắn càng lúc càng sợ hãi vì mình đã quá háo sắc. Hắn không biết mình sẽ phát triển theo hướng nào nên muốn tìm đến bản thân trước đây.
Vợ Trương Hải đứng dậy lén đi ra ngoài gọi cho bố mẹ.
- Mẹ, bọn con một lúc nữa mới đến. Trên đường gặp phải Thị trưởng Vương Thành phố Quán Hà – nguyên Phó chủ tịch huyện Khai Hà. Đại Hải đang mời Thị trưởng Vương uống rượu.
Nghe con gái nói như vậy, bà mẹ vội vàng nói:
- Đây là cơ hội tốt đó, nhất định phải tiếp Thị trưởng Vương, cơm chúng ta ăn lúc nào chẳng được. Tiền có đủ không? Người ta là Thị trưởng thì không được qua loa.
Uống vài chén với Trương Hải, tâm trạng Vương Trạch Vinh đã tốt hơn. Từ trên người Trương Hải, hắn như thấy được cảm giác trước đây mình mời người khác ăn cơm. Cảm giác này rất phức tạp.
Đúng là đời người.