Quan Khí
Chương 471 : Dường như chính là một phòng làm việc
Ngày đăng: 20:15 18/04/20
Tại tỉnh Giang Sơn, sau đại hội khởi động sự hợp tác, nhân viên của các tỉnh đều phải làm việc hết sức cật lực, hết sức bận rộn. Đến tận mấy ngày sau Vương Trạch Vinh mới có thời gian ngắm nhìn phòng của mình.
Đây là văn phòng mà tỉnh Giang Sơn đặc biệt cho tiến hành chỉnh sửa, trang trí nên rất đẹp. Tòa nhà hai mươi mấy tầng thì văn phòng làm việc của tỉnh Sơn Nam chiếm hai tầng. Đứng ở trên lầu ngắm nhìn cảnh tượng của thành phố, Vương Trạch Vinh cảm thấy có một loại cảm giác giống như đang từ trên cao nhìn xuống.
Phòng làm việc của Vương Trạch Vinh cực kỳ đẹp. Bởi vì hắn là người đứng thứ hai của tỉnh Sơn Nam tại tỉnh Giang Sơn, trên thực tế là người đứng đầu nên tỉnh Giang Sơn có sự quan tâm đặc biệt đối với phòng làm việc của hắn, đã tiến hành chỉnh trang toàn bộ. Văn phòng rất lớn, bên trong những gì cần có đều có, phòng nghỉ, phòng tắm bằng gỗ, phòng luyện tập thể thao và thư giãn. Trong phòng làm việc hoàn toàn giống như phòng làm việc tại nhà. Do để tạo cảnh quan trong phòng, các loại cây cảnh cũng có không ít. Có sự trang điểm của các cây cảnh, toàn bộ nội thất trong văn phòng toàn bộ hiện ra hết sức sống động.
Cầm lấy điện thoại, Vương Trạch Vinh gọi cho Trương Tất Tường.
Sau khi tham gia nghi thức khởi động, Trương Tất Tường liền quay trở về tỉnh Sơn Nam.
- Trương thúc, nhân viên của chúng ta đều đã đến đủ. Nhưng bây giờ trước mắt lại không biết làm việc gì.
Hai ngày này Vương Trạch Vinh mới phát hiện đối với cơ cấu tổ chức của tỉnh Sơn Nam thì đúng là không có chuyện gì để chỉnh sửa cả. Đối với Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh cũng không phải cư xử cẩn thận giống như các lãnh đạo khác. Hắn hoàn toàn có thể có cái gì nói cái nấy.
Trương Tất Tường cười ha ha nói:
- Trạch Vinh à, đối với việc hợp tác của ba tỉnh thì cơ cấu của chúng ta chú trọng ở khâu phối hợp. Cụ thể nên như làm thế nào thì cần các cháu tiến hành thăm dò. Là Phó chánh Văn phòng thì hiện tại công tác chủ yếu của cháu chính là nhanh chóng tăng mạnh kết nối và giao lưu với các đồng chí ở tỉnh bạn, tiến hành học tập bọn họ. Việc hợp tác này do tỉnh Giang Sơn đề xuất, ở phương diện này chắc bọn họ cũng có không ít các tài liệu tham khảo.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cơ cấu này giống như là một Văn phòng của tỉnh Giang Sơn. Tất cả mọi người đều cảm thấy có đầy sức lực mà chưa sử dụng được.
Sau khi Vương Trạch Vinh đến đây, hắn nhiều ít có chút mất mát. Khi ở thành phố Quán Hà, hắn là một thường vụ Phó Thị trưởng, quyền lực rất lớn, trên cơ bản gần như tiền hô hậu ủng, mỗi ngày đều được vây chặt bởi một nhóm người. Sau khi tới đây rồi dường như tất cả đều biến mất, không ngờ lại có một hoàn cảnh giống như không có việc để làm. Đây đúng là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.
Trương Tất Tường nói:
- Mọi thứ đều phải bắt đầu từ đầu. Cháu cứ phóng tay, muốn làm gì thì làm. Có phương án, biện pháp nào tốt đều có thể nói ra, cần trợ giúp cái gì chú đều ủng hộ.
Bỏ điện thoại xuống, Vương Trạch Vinh trầm tư một lúc lâu. Công tác này xem ra phải tự mình phát triển, có thể làm ra thành tích hay không thì mấu chốt là phải dựa vào chính mình, là do mình chủ động mà ra.
Hắn lại lấy điện thoại bàn liên lạc với trưởng phòng Tổng hợp Trương Thư. Vương Trạch Vinh nói với Trương Thư:
- Trưởng phòng Trương, cậu đi sắp xếp một chút, tìm một nhà hàng có địa điểm tốt để ăn cơm. Tỉnh Sơn Nam chúng ta mời các đồng chí ở tỉnh khác ăn cơm.
Sau khi Trương Thư nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh vội vàng đáp ứng để đi bố trí. Bởi nơi này Vương Trạch Vinh là lãnh đạo trực tiếp ở đây, tất cả các cán bộ viên chức của tỉnh Sơn Nam biệt phái ở tỉnh Giang Sơn này đều không dám coi thường mệnh lệnh của hắn.
Sau khi sắp xếp Trương Thư đi làm việc, Vương Trạch Vinh rời cửa đi vào thang máy tới văn phòng làm việc của tỉnh Phú Châu.
Được nhân viên ở văn phòng thông báo, Phó Chánh văn phòng tỉnh Phú Châu Thi Ngọc bước nhanh ra tiếp đón.
- Hiện tại chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn! Uống rượu đương nhiên cũng phải uống giống nhau mới được.
Nữ Phó Chánh văn phòng tỉnh Giang Sơn cầm lấy bình rượu nói:
- Để tôi rót rượu phục vụ lãnh đạo.
Rượu trên bàn, Thi Ngọc đúng là một người tài ba, sử dụng nhiều công phu để điều tiết làm không khí bàn tiệc trở nên rất tốt.
Sau khi uống vào một vài chén rượu, Vương Trạch Vinh nói với Đoạn Trung Minh:
- Chánh văn phòng Đoàn, nói thật bây giờ chúng tôi cũng không phải là đã rõ ràng đối với phương thức vận hành hợp tác các tỉnh. Việc này hy vọng các anh có chỉ đạo thường xuyên hơn.
Thi Ngọc cũng tiếp lời nói:
- Cũng như lời Chánh văn phòng Vương vừa nói, nói thật, trong hai ngày vừa qua tôi cũng nhận thấy cách làm việc của các văn phòng của các tỉnh phái tới biệt trú hình như không giống cách làm việc của các Văn phòng khác. Chánh văn phòng Đoàn, ạnh phải nói cho chúng tôi một chút, công tác này nên làm thế nào để triển khai được?
Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy mới phát hiện cũng không phải chỉ có mỗi một mình không rõ mà ngay cả Thi Ngọc cũng không quá hiểu.
Đoạn Trung Minh mỉm cười nói:
- Việc hợp tác của ba tỉnh được đề xuất khi giữa các tỉnh với nhau tồn tại một số các tranh cãi. Vào thời điểm ban đầu, ý tưởng chính là hy vọng có thể đóng vai trò quan trọng trong việc tổ chức việc hợp tác kinh tế. Sau đó trải qua quá trình nghiên cứu lại nhận thấy cơ cấu này cũng không chỉ có một tác dụng là phối hợp, ở một số khu vực có cùng chung tài nguyên có thể cùng chung phát triển. Với mục đích phát triển của tỉnh, đối với liên kết vận hành hạng mục trong các ngành nghề sản xuất quan trọng thì cũng đóng một vai trò quan trọng.
Thi Ngọc cười nói:
- Nghe Chánh văn phòng Đoàn nói như vậy, tôi ít nhiều có chút minh bạch. Chúng ta giống như là đội viên cứu hoả lại đồng thời làm đội viên phóng hỏa!
Mọi người lập tức cười lớn, Đoạn Trung Minh cười nói:
- Phó Chánh văn phòng Thi có so sánh rất là sinh động. Đội viên cứu hoả chính là công tác cơ sở của chúng ta. Trong tình hình chung lúc này thì công tác chính của chúng ta là làm việc này. Nhưng mà, chúng ta cũng không chỉ giới hạn bởi cục diện này mà còn có thể chủ động phóng hỏa. Tìm cơ hội đốt lửa, thiết kế ra một ít quan hệ đến các hạng mục liên kết hợp tác phát triển của ba tỉnh.
Lô Lương Quang cười nói:
- Phó Chánh văn phòng Thi nói Văn phòng làm việc của chúng ta không giống như các Văn phòng làm việc khác cũng chưa đúng lắm. Nội dung công tác của chúng ta đã được ẩn chứa trong tiêu đề của Văn phòng rồi.
Vương Trạch Vinh liền biết ngay cả tỉnh Giang Sơn cũng không nghĩ được nên làm như thế nào cho tốt. Ước chừng ý tứ của cả tỉnh có lẽ là trước hết tổ chức cơ cấu cho tốt, tiếp theo đó rồi sẽ nghiên cứu phương hướng phát triển.
Vừa uống rượu, Vương Trạch Vinh vừa nghĩ đến phải làm thế nào để khai triển công việc. Hắn cảm thấy này cơ cấu này có tính linh hoạt rất mạnh, mà như vậy thì hoàn toàn có thể làm ra được một việc gì đó trong đợt tới.