Quan Khí
Chương 478 : Không nể mặt đám thiếu gia
Ngày đăng: 20:15 18/04/20
Nhìn tài liệu đám người Phương Hải Dương cung cấp, Vương Trạch Vinh cảm thấy cách yêu cầu quá xa nên lập tức bỏ sang bên. Nếu nhét mấy thắng cảnh du lịch này vào thì hoàn toàn chính là làm hỏng con đường du lịch.
Trong thời gian này mấy Phó cục trưởng do được mời ăn cơm nên tâm trạng biến hoá nhiều. Mọi người ở các tỉnh khác nhau nên tận lực tranh thủ lợi ích về phía mình.
Vương Trạch Vinh không tồn tại bất cứ suy nghĩ trục lợi nào, toàn bộ đều là vì công việc, tiến hành khảo sát từng con đường. Hắn tự cảm thấy mấy con đường này cần bao hàm tinh hoa của ba tỉnh.
Ninh Đại Lôi sau khi liên tục được đám người Phương Hải Dương mời mấy lần, hắn liền có quan hệ rất tốt với Phương Hải Dương. Thấy Vương Trạch Vinh bỏ tài liệu thắng cảnh du lịch của Phương Hải Dương sang bên, liền có chút do dự mà nói:
- Cục trưởng Vương, đám thiếu gia tỉnh Giang Sơn nên chiếu cố một chút, nếu không đưa mấy thắng cảnh du lịch này vào thì tôi lo rằng công tác tiếp theo sẽ gặp lực cản lớn.
Việc này thực ra Vương Trạch Vinh đã nghĩ tới, nếu như hắn làm như vậy chính là đứng đối mặt với đám người Phương Hải Dương. Những người này sẽ hận mình, đây là lợi ích rất lớn.
- Lão Ninh, ba tỉnh hợp tác du lịch cần phải là một ngành mạnh. Mấy thắng cảnh du lịch của Phương Hải Dương mặc dù cũng được nhưng chúng ta cần tuyển chọn mấy thắng cảnh du lịch thể hiện đặc sắc của địa phương, phải có điểm nhấn văn hóa. Mấy thắng cảnh du lịch của bọn họ thiếu rất nhiều. Anh xem đi, ngoài gần thành phố ra thì đúng là không nhìn ra vật gì, nhét mấy thắng cảnh du lịch này vào đúng là phá hủy con đường du lịch của chúng ta.
Ninh Đại Lôi cảm thấy mình không thể giúp Phương Hải Dương thì đúng là mất mặt nên nói:
- Cục trưởng Vương, mặc dù anh nói có lý nhưng tôi cho rằng thêm một hai điểm cũng không ảnh hưởng.
Nhìn vẻ mặt của Ninh Đại Lôi, Vương Trạch Vinh đoán hắn đã bị mua chuộc.
Ninh Đại Lôi kiên trì nói:
- Cục trưởng Vương, chúng ta sau khi còn phải tiếp tục công tác ở tỉnh Giang Sơn, nếu làm quá tuyệt thì khó khăn nhiều.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Cấp trên phái chúng ta đến cương vị này chính là hy vọng chúng ta có thể làm tốt ngành du lịch. Nếu như hết giúp người này người kia, cuối cùng không thể có một con đường du lịch đúng nghĩa, việc này để bọn họ tới tìm tôi, anh có thể đổ hết lên người tôi.
Ninh Đại Lôi mặc dù có chút không hài lòng, nhưng biết Vương Trạch Vinh là người được Trương Tất Tường coi trọng. Ở việc này Trương Tất Tường nhất định ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Ninh Đại Lôi về phòng mình liền gọi cho Phương Hải Dương.
- Phương thiếu gia, tôi đã cố gắng nhưng Vương Trạch Vinh không đồng ý.
- Vương Trạch Vinh, đừng tưởng có ông bố vợ là Bộ trưởng thì giỏi lắm. Ở đây là Thành phố Phượng Hải, còn không đến lượt mày tinh tướng. Mày nếu không giao những thứ đó cho bọn tao, mày sẽ biết hậu quả.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đám này đúng là không coi ai ra gì, căn bản không phải người trong chốn quan trường.
Vương Trạch Vinh không thèm để ý đến bọn chúng mà lập tức đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi đây, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Phó chủ tịch tỉnh Giang Sơn – Hà Vân Quốc.
- Phó chủ tịch tỉnh Hà, tôi muốn báo cáo một chuyện với ngài.
- Chuyện gì vậy?
Hà Vân Quốc đang ở trong nhà, trên tay cầm phương án tuyên truyền về con đường du lịch mà Vương Trạch Vinh sáng nay trình lên. Y càng xem càng hài lòng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Là như thế này, con trai Phó chủ tịch tỉnh Phương và Phó chủ tịch tỉnh Bảo tỉnh Giang Sơn hôm nay tìm tôi, yêu cầu tôi đưa mấy thắng cảnh du lịch của bọn họ vào con đường du lịch. Ngài cũng biết con đường du lịch này sẽ được nghiêm khắc lựa chọn, nếu tùy tiện cho một hai thắng cảnh du lịch vào sẽ ảnh hưởng cả hạng mục. Bảo Vệ Quốc còn vỗ bàn mắng chửi tôi. Tôi lo lắng việc này sẽ làm Phó chủ tịch tỉnh Bảo và Phó chủ tịch tỉnh Phương mất hứng nên báo cáo với ngài.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hà Vân Quốc liền nhíu mày, sao lại dính dáng đến hai Phó chủ tịch tỉnh? Vương Trạch Vinh có ý gì?
- Cậu có suy nghĩ gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng chỉ báo cáo một chút với ngài mà thôi, không có ý gì.
- Tôi biết rồi.
Hà Vân Quốc liền dập máy.
Nghe tiếng tút tút, Vương Trạch Vinh cười cười. Hắn biết Hà Vân Quốc không cùng một nhóm với Phó chủ tịch tỉnh Bảo Nguyên Quân. Có tin tức này Hà Vân Quốc nhất định sẽ lợi dụng. Chuyện Bảo Vệ Quốc mắng mình, hắn không thể không cho đối phương biết mặt.