Quan Khí
Chương 534 : Nông dân gây chuyện
Ngày đăng: 20:16 18/04/20
Ngay khi vụ đánh người xảy ra, Thôn Liễu Thụ lại xuất hiện chuyện mới đó là nông dân náo loạn vì đất đai.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh rất giật mình, việc này sao lại đột nhiên xảy ra vậy?
Chạy đến Thôn Liễu Thụ, Vương Trạch Vinh liền gọi hết lãnh đạo xã cẩn thận hỏi về tình hình.
Từng chuyện một xảy ra như ngẫu nhiên, nhưng liên lạc lại với nhau thì có vẻ vô cùng quái dị.
Thì ra mới đầu nông dân không biết đất sẽ bị thu hồi, thấy Trần Trường Quý phái người đến mua đất bỏ hoang, giá tiền lại cao nên mọi người đều vui vẻ. Dù sao có đất hay không cũng không quan trọng, có người muốn mua thì mọi người đương nhiên vui vẻ, bán đi cũng được mà. Nhưng theo tin tức truyền ra nơi này sẽ xây dựng khu giải trí khổng lồ thì mọi người thấy mình tổn thất quá lớn nên kéo tới chính quyền xã để đòi thêm.
Khi nhân viên thu hồi đất đến nói chuyện với nông dân về chuyện này. Giá mà chính quyền trả không thấp hơn nữa còn có một điều kiện đó là xây dựng một con đường để mỗi một hộ có thể ở mặt đường. Điều kiện này tốt hơn Trần Trường Quý nhiều.
Chẳng qua nông dân là người rất thực tế, bọn họ không quan tâm đến chuyện khác, chỉ muốn biết mình được bao tiền từ đất.
Bên thu hồi đất dự định trong một hai ngày sẽ xong. Nhưng không ngờ nhân viên Tiểu Dương lại bị người của Trần Trường Quý chém. Bởi vì Tiểu Dương bị thương nên khu vực do đồng chí này phụ trách tạm thời ngừng lại.
Vừa ngừng lại liền xảy ra chuyện. Nông dân không biết nghe ai kích động mà bất mãn chạy đến trước cửa chính quyền xã mà ngồi xuống đòi đối thoại. Nếu như xã không cho mọi người một câu trả lời thuyết phục, mọi người sẽ đến Ủy ban thành phố ngồi biểu tình.
Nhìn tấm băng rôn lớn treo trước mặt “Chúng tôi muôn sống” “Cho chúng tôi một con đường sống”, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này là có người xúi bẩy, có âm mưu từ trước.
Vương Trạch Vinh nói với mấy nhân viên thu hồi đất:
- Các anh kê một cái bàn rồi nói chuyện chuyển quyền sử dụng đất với nông dân, nói rõ chính sách của Ủy ban.
Biện pháp của Vương Trạch Vinh rất trực tiếp, các người không phải muốn làm loạn sao? Cho rằng mình không thể đạt được chỗ tốt từ việc chuyển nhượng đất, như vậy đến làm thủ tục đi. Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh vẫn làm ở cơ sở, xử lý chuyện như vậy không còn là lạ. Đối với nông dân mà nói dù anh có nói nhiều cũng không bằng cho bọn họ thấy mình được cái gì.
Biện pháp của Vương Trạch Vinh rất tốt, bàn vừa kê ra, nhân viên thu hồi đất lớn tiếng nói:
- Thu hồi đất của thôn đã được Ủy ban thành phố quyết định. Ủy ban có yêu cầu không được tổn hại lợi ích nông dân, tin rằng mọi người cũng thấy ai bị thu hồi đất cũng được các loại đãi ngộ. Mọi người không nên làm loạn, mời đến làm thủ tục.
Nghe thấy như vậy, mới đầu còn có người ở trong kêu gào, nhưng các nông dân vốn muốn có được đãi ngộ như người khác nên đến bàn làm thủ tục.
Biết được nông dân Thôn Liễu Thụ biểu tình, Bí thư thị ủy Âu Dương Hải Ba càng thêm lo lắng, việc này rõ ràng là có người nhằm vào mình. Âu Dương Hải Ba vô cùng tức giận nhưng vẫn không biết ai nhằm vào mình.
Vương Trạch Vinh rất nhanh gọi tới báo cáo tình hình với Âu Dương Hải Ba.
Âu Dương Hải Ba yên tâm đôi chút và nói:
- Trạch Vinh, cậu ở đó giải quyết giúp tôi.
- Em là phóng viên nên rất bận mà. Tôi còn tưởng em đi đâu phỏng vấn mà.
- Hôm nay em đến là để phỏng vấn chuyện ở Thôn Liễu Thụ. Anh biết không, bây giờ truyền thông rất chú ý chuyện này. Em sợ anh sẽ bị liên quan.
Thấy Uông Phỉ quan tâm mình như vậy, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Em nhận được tin gì không?
- Bây giờ người Trung Quốc đều có cái nhìn với quan chức, đều cho rằng xảy ra chuyện đều do quan chức làm. Chuyện ở Thôn Liễu Thụ, mọi người trên mạng đều phê bình chính quyền Phượng Hải, phê bình lãnh đạo phụ trách cụ thể.
Vương Trạch Vinh có chút kỳ quái, Uông Nhật Thần sao biết chuyện này. Bởi vì quen thuộc với Uông Phỉ, hơn nữa Uông Phỉ cũng không giấu gì mình nên hắn hỏi:
- Ông em sao biết chuyện ở Thôn Liễu Thụ?
Uông Phỉ cười nói:
- Việc này là do em nói cho ông.
- Em nói cho Bí thư Uông?
- Sao, không được ư? Ông nội rất quan tâm tình hình của anh, cho nên em nghe người ta nói liền lập tức nói cho ông.
Xem ra có người thông qua Uông Phỉ để thông báo chuyện này đến chỗ Uông Nhật Thần.
- Có thể nói cho tôi biết ai nói việc này với em không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Đương nhiên có thể, đó là Cốc Cương – con trai Chánh văn phòng Thị ủy Phượng Hải Cốc Mẫn Khởi. Hắn ta biết anh cứu em cho nên chuyện liên quan đến em, hắn liền nói với em.
Sau khi Vương Trạch Vinh nghe xong mới biết việc này có quan hệ đến Cốc Mẫn Khởi.
Cốc Mẫn Khởi rốt cuộc muốn làm gì?
Vương Trạch Vinh vừa hút thuốc vừa suy nghĩ. Cốc Mẫn Khởi kia chỉ là Thường vụ thị ủy thì sao có gan đối đầu với Bí thư thị ủy Âu Dương Hải Ba chứ? Hắn làm chuyện đó thì nhất định còn có lợi ích lớn hơn nữa đối với hắn. Hắn dám nhảy ra thì sau lưng nhất định có thế lực lớn tồn tại.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ, Uông Phỉ không muốn làm phiền hắn mà ngồi đó lẳng lặng nhìn Vương Trạch Vinh.