Quan Khí​

Chương 582 : Động đất

Ngày đăng: 20:17 18/04/20


Vương Trạch Vinh không thể không chạy về Giang Thượng, 8h tối qua thành phố Thường Hồng tỉnh Giang Sơn đột nhiên xảy ra động đất cấp 8, tin tức từ TV đưa tin nói rằng sức phá hoại của trận động đất này cực lớn, toàn bộ thành phố biến thành một đống hoang tàn.



Nghĩ đến việc Giang Sơn đã xảy ra trận động đất lớn như vậy thì toàn tỉnh đều tham gia cứu trợ, Vương Trạch Vinh làm giám đốc sở nông nghiệp mà vắng mặt vào thời điểm này thì không thể được, do đó hắn lập tức chạy về Phượng Hải.



Sau khi trở về tỉnh Giang Sơn thì Vương Trạch Vinh mới hiểu hết tình hình cụ thể trận động đất vừa rồi, tâm chấn trận động đất vừa rồi lại đúng vào thành phố Thường Hồng - Thành phố lớn thứ hai của tỉnh Giang Sơn, về cơ bản thì thành phố này bị hủy diệt chỉ trong chốc lát. Điều khiến mọi người giật mình chính là toàn bộ bộ máy lãnh đạo thành phố Thường Hồng đều thiệt mạng ngoại trừ một người ở bên ngoài may mắn thoát khỏi, đường xá gián đoạn, tỉnh Giang Sơn rối loạn cả lên.



Thành phố Thường Hồng lâm vào tình trạng không người lãnh đạo chủ trì công tác vì trận động đất, chủ tịch tỉnh Hồng Quân liền chạy tới Thường Hồng trước tiên để chủ trì công tác cứu tế.



Vương Trạch Vinh vừa về tới văn phòng liền nhanh chóng thu xếp nhân viên tiến hành liên hệ, với tư cách là sở nông nghiệp tỉnh nên bọn họ phải hành động tích cực, tiến hành mọi hoạt động cứu trợ, một ít vật tư nông nghiệp khẩn trương được phân phối và vận chuyển.



Rất nhanh, công tác cứu viện trong toàn tỉnh được triển khai toàn diện, một loạt các hội nghị được triệu tập cho thấy chính quyền làm việc với hiệu suất cao nhất, tất cả đều là các cuộc họp ngắn, toàn bộ công tác các ban ngành đều được bố trí thích hợp.



Vương Trạch Vinh nghĩ đến thành phố Thường Hồng có cơ sở thiết bị nông nghiệp khổng lồ chắc chắn sẽ bị trận động đất lần này phá hủy nghiêm trọng, sau khi an bài công tác trong tỉnh liền lập tức tới thành phố Thường Hồng.



Vương Trạch Vinh biết lần này Thường Hồng bị động đất tàn phá vô cùng tồi tệ, chỉ có thể tới tận nơi nghe ngóng tình hình và thu thập tư liệu thì sau này mới có thể triển khai công tác.



Lần này Vương Trạch Vinh ngồi trên một chiếc xe việt dã.



Xe nhanh chóng lao đi, Long Dũng Đình cẩn thận lái xe, Vương Trạch Vinh nhắm mắt trầm tư tình hình cứu tế.



Khương Tắc Xương nói với Vương Trạch Vinh:



- Giám đốc Vương, lần này tình hình Thường Hồng hết sức xấu, theo những gì tôi được biết thì trận động đất này xảy ra đúng lúc những người lãnh đạo thành phố Thường Hồng đang cùng ăn cơm trong một khách sạn. Ngoài chính ủy quân khu tới Phượng Hải họp còn đâu tất cả mười một thường vụ thị ủy đều bị đè chết trong khách sạn, lần này bộ máy lãnh đạo Thường Hồng xem như là đi cả ổ!



Đang ăn cơm thì bị đè chết!



Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy việc này quả thực quá bất ngờ.



- Là khách sạn gì?



Vương Trạch Vinh hỏi. Kỳ thực trong cuộc họp thì lãnh đạo tỉnh cũng chỉ nói đại thể là lãnh đạo thành phố Thường Hồng gặp nạn chứ không nói rõ chi tiết. Vương Trạch Vinh vừa về thì đã bận rộn đi bố trí công tác nên chưa có hỏi thăm việc này.



Khương Tắc Xương nói:



- Khách sạn Đế Hào.



Khương Tắc Xương vừa nhắc tới tên này thì Vương Trạch Vinh cũng biết rõ, khách sạn Đế Hào là một tòa nhà 18 tầng, là nơi nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi giải trí, có thể xem là một nơi náo nhiệt nhất ở thành phố Thường Hồng, nghe nói việc xây dựng khách sạn này cũng hết sức có bối cảnh.



Xem ra là cả tòa nhà đều bị sụp xuống nên không chạy thoát ra ngoài được!



Kiểu chết như này thật sự là đáng kiếp, tỉnh Giang Sơn cũng không biết công bố cái chết của bọn họ thế nào cho tốt, nếu để dân chúng nghe được thì không biết sẽ suy nghĩ như thế nào, chắc chắn là có dính vào sa đọa.




- Vừa rồi tôi mới gọi điện thoại cho bọn họ, bên quân đội đã cử một bộ phận dùng trực thăng tiến vào khu tai nạn, đường cũng đang gấp rút tu sửa.



Uông Nhật Thần đi đi lại lại vài bước liền nói:



- Lãnh đạo trung ương cũng đang tới đây, nếu chúng ta chậm chạp nắm giữ tình hình khu tai nạn thì tôi biết báo cáo với cấp trên như thế nào đây!



Hồng Quân nói:



- Tôi cũng đang lo lắng về việc này, hiện giờ tình hình Thường Hồng đúng là rối như tơ vò, từ tình cảnh trước mắt thì công tác cứu tế lỏng lẻo như cát chảy, tôi lo bên trong không khống chế được cục diện!



Uông Nhật Thần nói:



- Sao nhiều thường vụ thị ủy lại chết chung một chỗ như thế!



Hồng Quân nói:



- Nghe nói sau cuộc họp thường vụ thì bí thư thị ủy triệu tập mọi người đi ăn cơm!



- Chủ tịch Hồng, tôi thấy việc này không thể để như vậy được, cần phải mau chóng xây dựng lại bộ máy lãnh đạo thành phố Thường Hồng, khu tai nạn nếu có bộ máy lãnh đạo mạnh mẽ thì lòng người mới có thể lên được.



Uông Nhật Thần cau mày nói.



Hồng Quân đồng ý nói:



- Lãnh đạo trung ương sắp tới rồi, nếu lúc này mà khu vực tai nạn mà còn không có bộ máy lãnh đạo thì đây là tội lớn!



Uông Nhật Thần nói:



- Tôi thấy như vậy đi, trước tiên lập một bộ máy phù hợp, sau đó dùng trực thăng đưa bọn họ vào trong.



Hồng Quân nói:



- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Uông, việc này càng nhanh càng tốt.



Uông Nhật Thần nói:



- Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, tôi thấy phải xử lý chuyên biệt, triệu tập một hội nghị thường vụ tỉnh ủy lâm thời bàn việc này một chút.



Vốn lúc còn trên tỉnh thì Uông Nhật Thần đã nghĩ tới việc này, sau lại cảm thấy làm vậy sẽ tốn thời gian, cho nên chờ để Hồng Quân phái lãnh đạo tỉnh tới rồi hắn mới chạy tới. Khi ngồi trong xe thì nhận được tin tức mới nhất về tình hình Thường Hồng thì hắn mới phát hiện rằng phải mau chóng xây dựng một bộ máy lãnh đạo cho Thường Hồng mới là công tác trọng yếu nhất.