Quan Khí​

Chương 596 : Trọng thương vẫn lên tuyến đầu

Ngày đăng: 20:18 18/04/20


Thấy Vương Trạch Vinh mở mắt, mọi người trong lều đều vô cùng hưng phấn.



- Vương ca, đều do em không tốt, nếu em không rời đi thì tốt rồi.



Long Dũng Đình không ngừng xin lỗi.



- Bí thư Vương, ngài rốt cuộc đã tỉnh.



Khương Tắc Xương cũng thở phào nhẹ nhõm. Khương Tắc Xương không những trung thành với Vương Trạch Vinh, hơn nữa con đường phát triển của y còn theo sát Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh mà xảy ra chuyện thì y cũng không có tâm trạng làm việc.



Trương Chấn Trung cười ha hả nói:



- Tôi đã nói Bí thư Vương không sao mà.



Ngô Kim Thành đi lên một bước nhỏ giọng nói;



- Bí thư Vương, tôi là Ngô Kim Thành, Bí thư còn nhận ra tôi không?



Ngô Kim Thành sợ Vương Trạch Vinh đầu bị đập trúng sẽ mất trí.



Nghe Ngô Kim Thành hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh sao không hiểu ý của Ngô Kim Thành. Thấy Ngô Kim Thành lo lắng về tình hình của mình như vậy, hắn không khỏi cười thầm trong lòng. Điều này nói rõ Ngô Kim Thành đáng để dùng, hắn nói:



- Lão Ngô, làm phiền anh phải đến thăm tôi.



Nghe Vương Trạch Vinh nhận ra mình, Ngô Kim Thành mới yên tâm:



- Bí thư Vương, trên đầu có còn đau không?



Lúc này bác sĩ đứng bên quan sát Vương Trạch Vinh một lúc rồi nói:



- Bí thư Vương, ngài mất máu quá nhiều nên tạm thời không thể công tác. Mọi người không nên quấy rầy Bí thư Vương.



Mọi người nghe bác sĩ như vậy mới cảm thấy Vương Trạch Vinh cần nghỉ ngơi.



Vương Trạch Vinh biết tình hình của mình, trên đầu không có vấn đề gì nên nói với bác sĩ:



- Yên tâm, tôi không sao, bây giờ công việc quan trọng hơn.



Nói đến đây Vương Trạch Vinh hỏi:



- Tình hình bây giờ như thế nào?



Trương Chấn Trung lớn tiếng nói:



- Đường sắp được thông, tôi nghe thấy tin anh bị thương liền vội vàng về. Vừa nãy có tổ chức hội nghị, Thị trưởng Phùng nói sẽ chủ trì công tác và muốn đưa anh ra khỏi Thường Hồng.



Ngô Kim Thành cười nói:



- Bây giờ Bí thư Vương không sao là tốt rồi.



Vương Trạch Vinh sao không hiểu ý đồ của Phùng Triêu Lâm, hắn thầm nghĩ vào lúc này Phùng Triêu Lâm nhảy ra chính là muốn tranh công.



Khương Tắc Xương nói:



- Vừa nãy Thị trưởng Phùng còn nói với Bí thư Uông rằng ngài hôn mê bất tỉnh. Tỉnh ủy cũng có ý đưa ngài về phía sau.
Tổng bí thư không khỏi nở nụ cười.



- Đồng chí Vương Trạch Vinh, vết thương của đồng chí thế nào rồi?



Tổng bí thư quan tâm mà hỏi.



- Báo cáo Tổng bí thư, tôi bây giờ rất tốt, hoàn toàn có thể trở lại công tác.



Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.



Đối với Vương Trạch Vinh có thể tỉnh lại, không những Tổng bí thư mà các Lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn đều thở dài một tiếng.



- Đồng chí Vương Trạch Vinh, bây giờ đường đến Thường Hồng sắp được thông. Các đồng chí phải chuẩn bị tốt công tác, sau khi đường thông thì công tác cứu viện sẽ có thể rất nhanh triển khai.



Tổng bí thư lập tức phân công công việc.



Vương Trạch Vinh nói:



- Xin các thủ trưởng yên tâm, Thường Hồng đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể nhanh chóng di dời bệnh nhân. Đồng thời công tác tự cứu của Thường Hồng vẫn đang diễn ra.



Tổng bí thư sau khi bố trí xong công tác liền quan tâm nói với Vương Trạch Vinh:



- Đồng chí Vương Trạch Vinh, đồng chí phải giữ gìn sức khỏe.



Sau khi nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh thấy các thường vụ đều đứng ở đây nên mỉm cười nói:



- Mọi người vất vả rồi.



Phó bí thư Lưu Gia Hà cười nói:



- Bí thư Vương tỉnh lại là một liều thuốc kích thích với mọi người. Vừa nãy khi đi các nơi xem tình hình, mọi người nghe thấy Bí thư bị thương đều muốn đến thăm Bí thư. Vì quần chúng Thường Hồng, Bí thư phải giữ gìn sức khỏe.



Lưu Gia Hà không biết sao mình nói như vậy, nhưng cảm thấy Vương Trạch Vinh có uy tín rất cao trong mắt quần chúng nhân dân, trong lòng không khỏi khâm phục.



Phùng Triêu Lâm cười nói:



- Sau khi Bí thư Vương hôn mê, tôi thấy áp lực trên vai rất nặng. Bây giờ tốt rồi, Bí thư Vương đã tỉnh lại, tôi có thể thả gánh nặng trên vai xuống.



Vương Trạch Vinh cười cười không nói việc này nữa:



- Nhân lúc mọi người ở đây, chúng ta tạm thời tổ chức hội nghị nghiên cứu công tác tiếp theo.



- Vừa nãy tôi đã kết nối với Bộ chỉ huy, tình hình thì mọi người cũng biết. Bây giờ đường đã sắp thông, nhân viên và vật tư sẽ vào Thường Hồng, công tác sau đây mặc dù sẽ bớt áp lực, nhưng cũng có nhiều việc cần làm. Thị ủy, chính quyền chúng ta cần dùng tốc độ nhanh nhất đưa vào hoạt động.



Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân đồng ý nói:



- Bí thư Vương nói rất đúng, sau đây Thường Hồng nhất định là trọng điểm của toàn quốc, các công tác cần phải tiến hành thật nhanh. Tôi tin rằng lần này rất nhiều vật tư và tiền quyên góp, nhất định phải đảm bảo không để xảy ra chuyện.



Vương Trạch Vinh nói:



- Đây là việc tôi cần nói, tôi thấy chuyện này giao lão Dư phụ trách. Ủy ban kỷ luật nhất định phải đưa ra phương pháp, nếu ai xảy ra vấn đề thì xử lý nặng.



Thấy Vương Trạch Vinh rất nhanh có quyền lên tiếng trong hội nghị, Phùng Triêu Lâm cảm thấy rất mất mát. Mắt y không khỏi nhìn băng trên đầu Vương Trạch Vinh, y không khỏi thầm than một tiếng