Quan Khí
Chương 601 : Trách nhiệm trên vai
Ngày đăng: 20:18 18/04/20
Vương Trạch Vinh lúc này cảm thấy rất mệt mỏi. Thời gian chỉ có hơn một ngày mà hắn cảm thấy mình như cả tuần không ngủ.
Bởi vì tự mình tham gia hoạt động cứu nạn, Vương Trạch Vinh tận mắt thấy rất nhiều chuyện cảm động.
- Trạch Vinh.
Hạng Nam đột nhiên gọi đã đánh thức Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thì thấy Hạng Nam từ bên ngoài lều vải đi vào.
- Bố.
Vương Trạch Vinh gọi một tiếng. Mặc dù hắn thấy Hạng Nam đi cùng Tổng bí thư nhưng hai người chỉ khẽ gật đầu với nhau chứ không nói chuyện. Bây giờ Hạng Nam tự mình đến nên Vương Trạch Vinh khá cao hứng:
- Con đang định đi tìm bố, không ngờ bố lại đến đây trước.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi quan tâm nói:
- Đầu con thế nào rồi, nhất định phải chữa dứt điểm.
- Không sao đâu bố, chỉ bị đập trúng đầu mà thôi, vài hôm là tốt ạ.
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, biểu hiện lần này của con rất tốt. Có kinh nghiệm lần này đó chính là tài sản quý giá trong đời.
Nhìn Hạng Nam đang tươi cười, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Con cũng thấy như vậy. Mặc dù chỉ hơn một ngày mà con thấy như nửa đời người vậy, rất nhiều cảm giác.
Hạng Nam cười ha hả nói:
- Không gặp mưa gió thì sao thấy cầu vồng.
- Bí thư Vương, chúng tôi đến cứu người, Bí thư lập tức phân công công tác cho chúng tôi.
Vương Trạch Vinh thấy bác sĩ này rất chuyên nghiệp liền lập tức gọi Tiền Hồng đến.
Tiền Hồng bây giờ hoàn toàn nghe lời Vương Trạch Vinh. Y không ngờ mình chỉ trong một hôm mà bước mấy bậc và vào Thị ủy.
Từng đoàn người đến, từng nhóm vật tư đến, Vương Trạch Vinh mới hiểu rõ sự quan tâm của nhân dân cả nước với Thường Hồng. Nhìn nhân viên cứu nạn từ khắp nơi trên cả nước chạy đến, Vương Trạch Vinh cứ nghe thấy một đội đến là đi gặp mặt, thể hiện sự cảm kích.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Khương Tắc Xương rồi nói:
- Văn phòng ủy ban các anh phải lập tức bố trí cuộc sống cho mọi người. Mọi người từ xa đến giúp Thường Hồng, mặc dù điều kiện rất kém nhưng cũng phải cố gắng tỏ vẻ sự coi trọng của chúng ta.
Khương Tắc Xương nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức đi bố trí.
Khương Tắc Xương bây giờ được bổ nhiệm làm Chánh văn phòng Ủy ban, y cũng phát triển.
Nói xong, Khương Tắc Xương nói:
- Bí thư Vương, tôi vẫn muốn làm thư ký của ngài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tắc Xương, anh không thể theo tôi làm thư ký cả đời được. Lần này cán bộ Thường Hồng thiếu quá nhiều, đây là cơ hội của anh, cũng là thử thách với anh. Tôi hy vọng anh có thể mau chóng phát triển.
- Bí thư Vương, vậy thư ký của ngài sẽ bố trí như thế nào?
Khương Tắc Xương bây giờ rất kích động. Mình bây giờ đã làm Chánh văn phòng Ủy ban, mặc dù không uy phong bằng khi làm thư ký của Vương Trạch Vinh, nhưng không gian phát triển lại lớn. Y biết đây là Bí thư Vương đang bồi dưỡng mình.
Đứng trên đống đổ nát, Vương Trạch Vinh nhìn cảnh tượng Thường Hồng bị tàn phá, lần đầu tiên y cảm thấy trách nhiệm trên vai mình quá lớn.