Quan Khí
Chương 606 : Tất cả đều từ đầu
Ngày đăng: 20:18 18/04/20
Thường Hồng bây giờ là một đại công trường. Sau trận động đất, nhân viên cứu hộ từ khắp nơi đến đây đều đang rất bận rộn. Nhìn thành phố đổ nát, Vương Trạch Vinh không vui vẻ gì.
- Lão Phùng, lần này Trung ương liệt Thường Hồng thành Đặc khu, đây là cơ hội cũng là áp lực đối với Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh vừa trở lại Thường Hồng liền gọi Thị trưởng Phùng Triêu Lâm đến. Ở chuyện xây dựng lại Thường Hồng, Vương Trạch Vinh có suy nghĩ của mình. Phùng Triêu Lâm là Lãnh đạo ủy ban, nếu như dùng tốt lực lượng này thì mình đỡ phí công hơn. Hơn nữa từ tình hình bây giờ lợi ích của mình và Phùng Triêu Lâm là thống nhất. Xây dựng tốt Thường Hồng, không chỉ có mình có lợi, Phùng Triêu Lâm cũng có lợi.
Phùng Triêu Lâm nghe Vương Trạch Vinh nói Trung ương đã liệt Thường Hồng thành Đặc khu thì rất sung sướng. Y hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu tương lai Thường Hồng phát triển tốt, mình là Thị trưởng thì thành tích cũng không hề nhỏ. Bây giờ y cũng không có suy nghĩ tranh đoạt với Vương Trạch Vinh. Theo Phùng Triêu Lâm nghĩ thì bây giờ địa vị của Vương Trạch Vinh không thể thay thế, mình chỉ có thể theo sát thì mới có thể đạt được chỗ tốt.
- Bí thư Vương, nếu như là như vậy, tôi cảm thấy công việc của thành phố sẽ rất nhiều, công tác thu hút đầu tư là việc lớn.
Bởi vì việc này y cũng có lợi nên Phùng Triêu Lâm cẩn thận suy nghĩ, hơn nữa đưa ra suy nghĩ của mình. Theo y nghĩ áp lực của chính quyền thành phố sẽ rất lớn, không có rất nhiều tài chính thì muốn phát triển Thường Hồng là vô cùng khó khăn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trung ương và tỉnh sẽ rót rất nhiều tài chính, nhưng dù sao vẫn còn thiếu nhiều. Suy nghĩ của anh rất đúng, chúng ta nên dồn nhiều tâm sức trong việc thu hút đầu tư. Việc này mọi người đều nghĩ biện pháp, tôi thấy quan trọng là Thường Hồng có thể hấp dẫn người hay không?
Phùng Triêu Lâm nói:
- Thành phố sẽ nghiên cứu kỹ việc này. Động đất làm sụp trụ sở Ủy ban, tôi thấy cần giải quyết trước trụ sở Ủy ban. Mọi người đều công tác trong lều vải thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của thành phố.
Vương Trạch Vinh không nói gì nhiều với ý kiến này.
- Nếu muốn phát triển tốt Thường Hồng, ngoại trừ việc an cư ra còn phải thống nhất quy hoạch. Tôi hy vọng anh quan tâm việc này nhiều hơn.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, công tác bên Ủy ban sẽ không cản trở bên Thị ủy.
Hai người rất nhanh đạt thành nhất trí, thấy Phùng Triêu Lâm nghe lời như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ.
Sau khi trao đổi với Phùng Triêu Lâm, Vương Trạch Vinh lập tức triệu tập Hội nghị thường ủy nhắn nhủ tinh thần của Trung ương. Quả nhiên nghe thấy tin tức này mọi người đều biết cơ hội của mình đã tới.
Vương Trạch Vinh càng tỏ vẻ trong xây dựng lại Thường Hồng, mỗi một thường vụ đều có trách nhiệm nhất định, phân công công việc cho từng người. Ai để xảy ra chuyện thì mình sẽ báo cáo với Tỉnh ủy.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, các thường vụ đều giật mình. Công tác này vừa là cơ hội nhưng cũng rất nguy hiểm.
- Bí thư Vương, tôi xin nói suy nghĩ của mình một chút.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân nói.
Thấy Vương Trạch Vinh ra hiệu cho mình nói, Dư Bội Luân nói:
- Vương ca, em chỉ biết lái xe, đi theo anh là được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chú không thể lái xe cả đời mà, dù sao cũng phải tìm việc làm. Nếu chú đến cục Công an thì chỉ cần có thành tích tôi sẽ nói giúp chú.
Long Dũng Đình nói:
- Có làm quan hay không với em không sao, chỉ cần đi theo anh là được.
Tuy nói Long Dũng Đình là người không hay dùng đầu óc nhưng Vương Trạch Vinh rất hài lòng với câu này của y. Bây giờ muốn tìm một người trung thành như vậy là rất không dễ dàng.
- Chú nói chuyện với bạn gái thế nào rồi?
Long Hương Băng đã nói chuyện Long Dũng Đình có bạn gái.
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi việc này, Long Dũng Đình cười khổ một tiếng rồi nói:
- Chia tay rồi.
- Sao thế?
- Nghe nói em xuất thân nông thôn lại còn là lái xe, không tiền không nhà nên bố mẹ cô gái không đồng ý.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chú không nói tình hình của mình bây giờ sao?
- Bọn họ chỉ biết em lái xe trong chính quyền, không biết em lái xe cho ai.
Long Dũng Đình nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hay là anh đi nói chuyện với phụ huynh cô gái đó cho chú.
Long Dũng Đình nói:
- Chia tay rồi, em không còn muốn việc này nữa.