Quan Khí​

Chương 635 : Đời sống riêng của Phó chủ tịch thường trực tỉnh

Ngày đăng: 20:19 18/04/20


Khi truyền thông bắt đầu mệt, Hoàng Tông Hoa coi như thở dài một tiếng. Tranh luận một thời gian, việc Hoàng Ân Bình giết người không còn tiến triển, không có tiến triển tức là Hoàng Ân Bình không giết người. Chuyện không căn cứ sẽ không ảnh hưởng mấy đến Hoàng gia.



Nhìn Hoàng Ân Bình đã về Bắc Kinh, Hoàng Tông Hoa bực bội nói:



- Việc này gần như đã qua, không có bằng chứng thì đối phương không thể làm gì anh. Bố sẽ yêu cầu Bộ Công an nhanh chóng phá án. Anh đó, một con đàn bà mà không quản được. Sau này anh phải dạy người phụ nữ của mình nhiều một chút. Anh bây giờ đã là lãnh đạo tỉnh, vợ mình sao có thể nói loạn như vậy?



Hoàng Ân Bình nói:



- Bố yên tâm. Con nói mình không giết người mà, dù điều tra thế nào thì con cũng trong sạch.



Y cũng thở dài một tiếng, việc này về cơ bản đã vượt qua một cửa, như vậy lão gia tử sẽ không truy cứu nữa. Y đang nghĩ sau khi về sẽ thu thập Vương Trạch Vinh như thế nào. Theo y nghĩ Vương Trạch Vinh nhất định là kẻ đứng sau việc này.



Hoàng Tông Hoa nhìn chằm chằm vào Hoàng Ân Bình rồi gật đầu nói:



- Bố tin anh.



Hoàng Tông Hoa biết con của mình, vừa nãy trong mắt Hoàng Ân Bình không có chút bối rối nào nên nhất định không giết người. Hoàng Tông Hoa thở phào nhẹ nhõm.



- Đều là do Hạng gia làm ra, phải xử lý chúng mới được.



Hoàng Ân Bình đúng là rất giận, ở việc này hắn hoàn toàn là bị Hạng gia nhằm vào, đặc biệt là Vương Trạch Vinh kia. Hắn vừa nghĩ đến tên này liền giận. Đẩy Thôi Phù Vĩ lên tỉnh thành rõ ràng là nhằm vào mình. Nghĩ đến chuyện của Thôi Phù Vĩ và vợ mình, Hoàng Ân Bình liền tức tối.



- Anh đó, đã là Phó chủ tịch tỉnh rồi sao còn xúc động như vậy?



Hoàng Tông Hoa nhíu mày, y có chút bực mình với Hoàng Ân Bình.



Nghe thấy Hoàng Tông Hoa phê bình, Hoàng Ân Bình cũng hiểu một chút nên nói:



- Vâng, bây giờ tạm bỏ qua cho nó. Chờ bố lên làm phó Thủ tướng thì có nhiều cơ hội thu thập nó mà.



Vừa nói đến chức phó Thủ tướng, Hoàng Tông Hoa liền cười cười. Việc này coi như mình đã thắng, khả năng lên chức càng cao hơn.



Ngay khi bố con Hoàng gia đang bàn bạc thì Hạng gia cũng đang bàn chuyện này.



Hạng Thành thở dài nói:



- Xem ra đúng là không phải Hoàng Ân Bình giết người, nếu không sao không có một chút chứng cứ?



Hạng Kiền nói:




Hạng Thành trừng mắt nhìn hắn rồi nói:



- Dù thủ đoạn hơi cực đoan nhưng chính trị chính là anh chết tôi sống. Nếu Hoàng gia không đổ thì sẽ là Hạng gia đổ.



Hạng Thành rất thích Vương Trạch Vinh, ông nói với Hạng Nam:



- Lão Tam, Trạch Vinh rất được. Nó cuối cùng đã có sự tàn nhẫn.



Hạng Nam thở dài nói:



- Nói thật tôi mặc dù tranh chức với Hoàng Tông Hoa, nhưng tôi rất bội phục ông ta. Hoàng Tông Hoa cả đời đều giơ cao ngọn cờ liêm chính nhưng con mình lại như vậy, điều này làm cho chúng ta cảm thấy cần phải chú trọng dạy dỗ con cái.



Hạng Thành trừng mắt nhìn Hạng Đào rồi nói:



- Đời chúng ta mặc dù không có năng lực như bậc đi trước nhưng làm việc theo lương tâm, nhưng đời sau lại như vậy. Anh cũng xấu hổ vì không dạy được Hạng Đào.



Nghe bố mình phê bình như vậy trước mặt mọi người, Hạng Đào mặt tái mét lại nhưng không dám nói gì.



Hạng Kiền thở dài một tiếng rồi nói:



- Như vậy cũng tốt, Hạng gia và Hoàng gia đều không thể lên chức cũng tốt đối với Hạng gia. Ba người chúng ta lui xuống thì không biết đời sau sẽ như thế nào.



Hạng Nam nói:



- Lão Nhị, anh trước khi lui thì hoạt động một chút đưa Hạng Quang lên đi.



Hạng Kiền lắc đầu nói:



- Tình hình của Hạng Quang thì mấy người cũng biết, nó không bằng Vương Trạch Vinh. Để nó làm Thị trưởng thì tôi sợ nó không có năng lực.



Hạng Thành nói:



- Không cần lo cho Hạng Quang, nó có thể giữ được chức Phó thị trưởng là may rồi, bây giờ phải đặt trọng tâm vào Trạch Vinh. Lão Tam, Hoàng Ân Bình mặc dù ngã nhưng lão Uông cũng sẽ lui, phải nhắc Trạch Vinh mới được.



Hạng Nam nói:



- Lão Đại nói đúng, Hạng gia chỉ cần Trạch Vinh không ngã thì không ai dám làm gì Hạng gia.