Quan Khí​

Chương 721 : Chỗ dựa không phải chỗ dựa

Ngày đăng: 20:20 18/04/20


Lỗ Trường Sơn nói với Lỗ Hùng:



- Chú có việc gì thế?



Lỗ Trường Sơn là cháu của Lỗ Hùng. Bởi vì thế nên Lỗ Hùng không ngừng giúp hắn. Lỗ Trường Sơn là người thân tín nhất của Lỗ Hùng.



Lỗ Hùng nhấp ngụm trà rồi nhìn chằm chằm vào Lỗ Trường Sơn mà nói:



- Trường Sơn, cháu cũng biết đó, Vương Trạch Vinh lần này là nhằm vào chú.



- Chú, chú không phải còn Phó chủ tịch tỉnh Lỗ sao? Cháu không tin thằng Vương Trạch Vinh đó không nể mặt Phó chủ tịch tỉnh Lỗ.



Nghe đến Phó chủ tịch tỉnh Lỗ, Lỗ Hùng cười cười không nói gì.



Lỗ Hùng công tác ở huyện Trạch Điền nhiều năm như vậy, hàng năm đều lên tỉnh với lý do là quan hệ họ hàng. Y cũng đến nhà Phó chủ tịch tỉnh Lỗ, đáng tiếc Phó chủ tịch tỉnh Lỗ không muốn nhúng tay vào công việc bên dưới nên không giúp y mấy.



- Chú, chú nói thằng Vương Trạch Vinh kia làm loạn gì chứ? Hắn có nhiều việc như vậy thì đến xã Thạch Sơn làm gì? Chẳng lẽ là muốn gặp thằng Mạnh Học Nam?



Lỗ Hùng không khỏi nghĩ đến Mạnh Học Nam. Nghĩ đến Mạnh Học Nam là Lỗ Hùng bực mình. Mạnh Học Nam được thành phố bổ nhiệm làm Phó chủ tịch huyện. Theo Lỗ Hùng nghĩ thì Mạnh Học Nam là người của huyện nên dễ bị mua chuộc, không ngờ tên này rất ngoan cố.



- Mạnh Học Nam đã gãy chân, lần này Vương Trạch Vinh đến gặp hắn thì có lẽ cháu không thoát thân.



Lỗ Trường Sơn nghe Lỗ Hùng nói như vậy liền mở to mắt nói:



- Mẹ nó chứ, sớm biết cháu giết thằng đó.



- Lần này chú có thể chú không qua được rồi. Chỉ cần Vương Trạch Vinh đến huyện thì chú sẽ mất chức. Chú không thể giữ được cháu rồi.



Lỗ Trường Sơn thấy vẻ mặt Lỗ Hùng như vậy liền nghĩ mình làm quá nhiều việc phi pháp nên nghiến răng nghiến lợi nói:



- Chú, từ trên xuống dưới đều có người, cháu không tin thằng Vương Trạch Vinh có thể một tay che trời.



Lỗ Hùng lắc đầu nói:



- Hắn là Bí thư thị ủy, sau lưng còn có bố vợ là phó Thủ tướng. Phó chủ tịch tỉnh Lỗ cũng không giúp được chú.



Lỗ Hùng xua tay nói:



- Vương Trạch Vinh đang từ xã Thạch SƠn đi, đường mặc dù khó đi nhưng rất nhanh đến huyện. Được rồi, chú xong rồi, cháu đi đi.



Lỗ Trường Sơn ra ngoài, Lỗ Hùng cười lạnh trong lòng. Hắn hiểu tính cách của Lỗ Hùng. Nói nhiều như vậy thì Lỗ Trường Sơn sẽ có hành động.



Vừa nãy Lỗ Trường Sơn đã nói Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện ở trên đường, Lỗ Hùng hy vọng Lỗ Trường Sơn có thể làm việc này.
Lỗ Hùng cười khổ một tiếng rồi nói:



- Mấy người biết tiền đang có từ đâu mà có không? Toàn bộ đều do vi phạm pháp luật mà có, lần này Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh đã theo dõi, có thể vượt qua cửa này ư, sao có thể?



Mỹ Tiên vội vàng nói:



- Ông nó, hay là ông cùng đi với mọi người?



Con thứ hai nói:



- Bố, không phải hàng năm bố đều lên tỉnh gặp Phó chủ tịch tỉnh Lỗ sao? Bây giờ tìm ông ta đi, con không tin Vương Trạch Vinh đấu được Phó chủ tịch tỉnh Lỗ.



Lỗ Hùng nhìn mọi người rồi nói:



- Các người nghĩ rằng tôi năm nào cũng đến nhà Phó chủ tịch tỉnh Lỗ sao? Hầu hết thời gian tôi chỉ lên tỉnh mà thôi, gặp Phó chủ tịch tỉnh Lỗ có một hai lần. Y đâu coi trọng tôi.



Bốn người kia đều trợn mắt há mồm, việc này làm bọn họ quá giật mình.



Lỗ Hùng cười phá lên rồi nói;



- Sao, khó hiểu ư? Tôi chỉ là con hổ giấy mà thôi, chẳng qua con hổ giấy đó đúng là có tác dụng. Tôi mượn xu thế này rồi lợi dụng quyền lực, tiền và gái để mở rộng vòng tròn. Thực ra về sau Phó chủ tịch tỉnh Lỗ chỉ để tạo thế mà thôi. Chính thức làm tôi thoải mái là do tiền và gái.



Lỗ Hùng có lẽ biết mình sẽ đi nên nói rõ với người nhà.



Mọi người nghe Lỗ Hùng nói như vậy, nhưng người nhà vẫn không hiểu. Con cả nói:



- Phó chủ tịch tỉnh Lỗ có tác dụng như vậy sao bố?



Lỗ Hùng cười ha hả nói:



- Mấy người biết tôi sao không rời khỏi huyện Trạch Điền nghèo này không? Chỉ có ở nơi này thì người như tôi mới có thể sống. Được rồi, mấy người đi đi. Cả đời này tôi đã hưởng thụ đủ, tài khoản mấy người đã có rất nhiều tiền, tiết kiệm một chút thì sẽ sống đủ cả đời.



Lúc này Lỗ Hùng mới ngồi bịch xuống ghế.



Mỹ Tiên nói:



- Ông nó, nhân lúc Vương Trạch Vinh còn chưa ra tay, ông đi cùng mọi người đi.



Lỗ Hùng lắc đầu nói:



- Quá mệt rồi, làm quan đã khó, làm quan tham cũng khó, cứ như vậy đi.