Quan Khí​

Chương 797 : Người không có mắt

Ngày đăng: 20:22 18/04/20


Sau khi nhận được điện thoại của Tả Quân Huy thông báo lên tỉnh tham dự công tác chiêu thương toàn tỉnh, Vương Trạch Vinh liền tới Phượng Hải, Long Hương Băng cùng Tiểu Giang xem xét xong vị trí xây dựng nhà máy cũng lên xe quay về Phượng Hải.



Vương Trạch Vinh cũng thấy khó hiểu mục đích Tả Quân Huy gọi mình lên tỉnh, tuy có lời đồn Thường Hồng lên cấp nhưng mà chưa xác thực, giờ Tả Quân Huy lại muốn mình đảm nhiệm một số công tác chiêu thương trong tỉnh. Việc này thực sự là cực kỳ kỳ quái, đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng vẫn đoán ra một phần dụng ý của Tả Quân Huy.



Vương Trạch Vinh vẫn thỉnh thoảng nghe ngóng tình hình tỉnh Giang Sơn, mặc dù không có hỏi nhưng vẫn có nhiều người gọi điện tới kể, điều này làm cho Vương Trạch Vinh cảm nhận được sự thay đổi địa vị của mình.



Từ sau khi nguyên tổng bí thư tới Thường Hồng, những lời lẽ kêu gào đòi điều chỉnh bộ máy Thường Hồng liền biến sạch, rất nhiều người tìm tới đủ loại quan hệ rồi cửa sau để đến với Vương Trạch Vinh, ngay cả Tô Hành Chỉ cũng được không ít người mời đi ăn cơm.



Lái xe là Long Dũng Đình, ngồi bên cạnh là chị gái Long Dũng Đình, người ngoài nhìn vào cũng không nghĩ gì khác ngoài việc hâm mộ Long Dũng Đình rất được Vương Trạch Vinh trọng dụng.



Hiện giờ Long Hương Băng có cảm giác như lột xác, nhờ Tiểu Giang chỉ điểm cách ăn mặc nên quần áo rất hợp mốt, ngay bản thân nàng đã rất đẹp rồi cộng thêm một thời gian dài sống an nhàn sung sướng nên tự nhiên có khí chất một bà chủ. Phong vận một thiếu phụ thể hiện đậm chất trên người nàng nên dù đi đến đâu cũng thu hút được những ánh mắt và cái ngoái đầu.



Thấy Long Hương Băng thay đổi, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, một người cần phải làm việc thì mới được, có việc rồi thì mới có ký thác, cũng mới có tinh thần. Cũng khó trách một số bà không chịu nhàn rỗi ở trong nhà, chẳng sợ tốn tiền cũng muốn tìm một vài việc để làm.



Bây giờ Vương Trạch Vinh rất tự đắc vì việc cho Long Hương Băng đi học, nếu không nhờ thế thì nàng vẫn chỉ là hình tượng một người phụ nữ gia đình, đẹp thì có đẹp nhưng vẫn thiếu đi một loại khí chất. Đương nhiên, Vương Trạch Vinh biết, Long Hương Băng thay đổi lớn như vậy thì công lao lớn vẫn là nhờ Tiểu Giang, trong khoảng thời gian này Long Hương Băng được Tiểu Giang dẫn đi tham dự rất nhiều nơi quan trọng, do đó bản thân nàng bắt đầu tỏ rõ sự tự tin.



- Dũng Đình, thiết bị trong nhà có tốt không?



Tâm trạng Vương Trạch Vinh khá tốt, quan tâm tới cả nhà cửa của Long Dũng Đình. Ý định lúc đầu của Vương Trạch Vinh là mua một căn nhà mới, trang hoàng cho tốt rồi làm quà cưới cho Long Dũng Đình, nhưng vì nhà gái nóng lòng nên mùng 1 tháng năm đã bắt cả hai đi đăng ký kết hôn, giờ coi như đã thành gia thất cả rồi.



- Vương ca, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ.



Long Dũng Đình hiện tại đúng là toàn tâm toàn ý đi theo Vương Trạch Vinh, có sự giúp đỡ của Vương Trạch Vinh nên cuộc sống hàng ngày của hắn hiện giờ rất là thư thái. Sau khi đi đăng ký thì cả hai tới ở cùng nhau, ở trong nhà gái thì địa vị của Long Dũng Đình rất cao, bên nhà gái thấy chức Vương Trạch Vinh càng lúc càng lớn thì lại càng bắt Long Dũng Đình phải theo sát Vương Trạch Vinh.



Long Hương Băng nói:



- Bí thư Vương, việc này còn phải cảm ơn ngài, nếu không nhờ có tiền của ngài thì Dũng Đình không biết lấy đâu tiền để mua nhà!



Vừa nói tới đây, Long Hương Băng liếc nhìn đầy tình ý, không có Vương Trạch Vinh thì không có nhà nàng như hiện tại.



Vương Trạch Vinh nói:



- Còn muốn theo tôi như vậy không?



Long Hương Băng vừa nghe liền cười cười, nghiêng đầu tựa vào vai Vương Trạch Vinh, nàng có cảm giác rất thỏa mãn. Nàng rất hiểu ý của Vương Trạch Vinh, bản thân mình đi theo Vương Trạch Vinh thiệt thòi gì cả. Nàng hiểu rất rõ, Vương Trạch Vinh không hề đối xử với nàng như một bảo mẫu mà như một người phụ nữ của hắn. Nghĩ đến một người cô gái ưu tú như Tiểu Giang mà còn phải làm vợ bí mật của Vương Trạch Vinh lại còn sinh con cho hắn thì Long Hương Băng cảm thấy mình đã rất là hài lòng rồi.



Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:



- Bớt chút thời giờ đưa vợ và mời người nhà ra ngoài, mấy người chúng ta cùng ăn một bữa đi.



Long Dũng Đình vừa nghe vậy liền hưng phấn nói:



- Bọn họ đã có ý này từ lâu, chỉ e ngài là quan lớn.



Vương Trạch Vinh cười phá lên, hắn biết sở dĩ người nhà này coi trọng Long Dũng Đình thì phần nhiều bởi vì hắn là lái xe cho mình. Tình cảnh gia đình nhà gái thì Vương Trạch Vinh cũng có biết đôi chút, mọi mặt cũng không tồi, chỉ có một chút nịnh hót mà thôi, đây cũng không phải chuyện gì lớn, ở Trung Quốc hiện nay thì có mấy người không phải như vậy chứ?



Long Hương Băng có hơi lo lắng nói:



- Bí thư Vương, có ảnh hưởng đến ngài hay không?



Nàng làm chuyện gì thì đầu tiên cũng chỉ sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh.




Điền Vĩ nhìn về phía tên Hà Tường ngu ngốc, hắn không nghĩ tới lại có người dám đập tiền ở trước mặt Vương Trạch Vinh.



- Vương ca, tôi sửa hắn một chút nhé?



Điền Vĩ hỏi.



- Ừ, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.



Vương Trạch Vinh không muốn tốn thời gian về chuyện này, muốn chỉnh tên này thì chỉ cần động ngón út mà thôi.



- Vương ca, mời ngài, việc này cứ giao cho tôi.



Điền Vĩ đương nhiên không bỏ qua cơ hội thể hiện trước mặt Vương Trạch Vinh lần này, hắn đã nghe được tin tức Vương Trạch Vinh sắp trở thành thường vụ tỉnh ủy. Bố của mình đang tìm trăm phương nghìn kế để móc nối được với Vương Trạch Vinh, có lẽ đây cũng là cơ hội của bố mình. Hắn cảm thấy chỉ có làm tốt việc này thì mới có thể chân chính tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, khi nghĩ tới hàng đống quan hệ sau lưng Vương Trạch Vinh thì Điền Vĩ biết chắc cơ hội này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.



Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu, liếc mắt khen ngợi Điền Vĩ một cái liền đi vào trong.



- Thằng ranh kia, mày là ai, mau tránh ra, ông đây sẽ dùng tiền đập chết thằng oắt kia!



Hà Tường chưa từng bị người coi thường như vậy, thấy Điền Vĩ đứng chắn trước mặt mình liền hét lên. Điền Vĩ nhận ra hắn nhưng hắn thì lại không biết Điền Vĩ.



- Hà Tường đúng không, giám đốc công ty giải trí Phượng Hải! Lão cứ chờ sụp đổ đi.



Điền Vĩ nhìn Hà Tường nói.



Lúc này mới có một ông chủ nhận ra Điền Vĩ, vội vàng tới gần nói:



- Điền thiếu gia, có chuyện gì thì từ từ nói, lão Hà cũng chỉ là xúc động nhất thời, cậu đừng nên so đo với hắn, như vậy đi, tôi xin làm người hòa giải, mọi người cười một cái cho qua, thế nào?



Điền Vĩ vừa thấy là ông chủ một mỏ than, tài sản cũng có mấy trăm triệu, ông chủ này tên là Đậu Hữu Lợi.



- Lão Đậu, không phải tôi không nể mặt lão, là do Hà Tường không có mắt, chúng ta đều quen biết, tôi khuyên lão nên cách xa hắn một chút, nếu không thì chờ chuyện vui đi!



Lời của Điền Vĩ khiến cho Đậu Hữu Lợi kinh hãi, hắn biết khá rõ tình hình Điền Vĩ, bố tên này là một phó thị trưởng, mặc dù chưa được tiến vào thường vụ thị uỷ nhưng quan hệ vẫn rất mạnh. Nghĩ đến việc Điền Vĩ phải đứng ra giúp người thì hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng người trẻ tuổi vừa rồi mới đi vào hẳn là có lai lịch.



Đậu Hữu Lợi là người làm ăn về than đá nên thời gian giao tiếp với bên chính quyền tương đối nhiều, vừa rồi chỉ cảm thấy Vương Trạch Vinh quen mắt giờ cẩn thận nhớ lại bộ dạng của Vương Trạch Vinh liền lập tức hoảng sợ. Nếu quần áo của người trẻ tuổi kia nghiêm túc thêm một chút thì chính là người nổi danh toàn tỉnh! Hắn rốt cuộc nhớ tới Vương Trạch Vinh, vừa thấy vậy hắn lập tức minh bạch lời của Điền Vĩ, ở gần Hà Tường giống như là đụng phải chuyện đáng sợ, do đó hắn nhanh chóng lui sang một bên chứ không dám đừng gần Hà Tường nữa.



- Điền thiếu gia, cậu cứ làm việc của mình, công ty tôi còn có chút việc phải xử lý, tôi đi trước, có cơ hội sẽ mời cậu bồi tội.



Đậu Hữu Lợi biết Hà Tường đã xong rồi, sau khi cáo từ liền tức tốc rời đi.



Tất cả mọi người đều là dân làm ăn tinh minh, những người này nhìn thấy nơi hung hiểm đều lấy cớ rời đi.



Hà Tường ở nguyên chỗ cũng cảm nhận được không ổn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nhưng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Đậu Hữu Lợi là hắn đã muốn rụt cổ lại rồi.



- Bỏ đi, mình còn có việc, không so đo với hắn nữa.



Nói một câu lấy lệ rồi Hà Tường cũng nhanh chóng đi về.



Nhìn theo bóng lưng Hà Tường, trên mặt Điền Vĩ lộ ra một nụ cười đặc biệt, nhờ có tên Hà Tường không có mắt nhìn người mà mình có thể lợi dụng hắn để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Việc này nhất định phải làm tốt, làm sao để Vương Trạch Vinh hài lòng mới được.