Quan Khí​

Chương 836 : Đi một bước nhìn ba bước

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


- Đi với em một chút nhé.



Uông Phỉ rất vui vẻ nói.



Chuyện cuối cùng đã có kết quả, Uông Phỉ cảm thấy rất hạnh phúc.



Vương Trạch Vinh cười cười đứng lên.



Trong không khí này mà đi cùng với người đẹp đúng là rất thoải mái.



Uông Phỉ đi tới rồi xấu hổ khoác tay Vương Trạch Vinh.



Cảm giác khoác tay Vương Trạch Vinh làm tim cô đập loạn lên, đây là cảm giác rất tuyệt vời. Cả người cô như nhũn ra, Uông Phỉ cảm thấy mình hạnh phúc đến độ sắp ngất đi, chân bước nhẹ như trên mây.



Đi dọc theo con đường nhỏ, hai người lặng lẽ đi tới. Đầu Uông Phỉ khẽ dựa vào tay Vương Trạch Vinh.



Uông Nhật Thần ngồi trên lầu mà mở to mắt. Mới chỉ lúc nãy ông còn đang lo lắng giải quyết chuyện của hai người, bây giờ thấy hai người khoác tay đi dạo. Thấy cảnh này làm mặt Uông Nhật Thần không ngừng thay đổi. Trước đó Uông Nhật Thần tuy đã ngầm đồng ý việc này, nhưng khi ông thấy thế lại có cảm giác thứ mình yêu thương bị cướp đi vậy.



Uông Nhật Thần thở dài một tiếng, không ngờ việc vẫn xảy ra.



Không biết lấy ống nhòm từ đâu, Uông Nhật Thần quan sát đôi trai gái đi dạo, ông chủ yếu là quan sát Uông Phỉ.



Ông thấy Uông Phỉ rất hạnh phúc.



Uông Nhật Thần lắc đầu, tâm trạng ông rất phức tạp. Một cô cháu gái đau khổ vì hôn nhân, một cô khác lại sắp làm vợ ba của người, việc này sao lại xuất hiện ở Uông gia.



Lại nhìn Vương Trạch Vinh, ông thấy Vương Trạch Vinh đang cười cười.



Đặt ống nhòm lên bàn, ông dựa vào thành ghế và thấy rất bất đắc dĩ. Ông biết Uông Phỉ rất vui.



- Lợi cho thằng bé này rồi. Nếu là như vậy thì mình phải thay đổi phương hướng.



Ông mặc dù có hai con trai nhưng cả hai đều sinh con gái. Trong lòng ông rất bực bội, Uông gia không có người nối dõi.



Đối với tình hình của hai người con, Uông Nhật Thần hiểu rõ, bọn họ cũng thầm có phụ nữ. Uông Nhật Thần vốn còn hy vọng mình có cháu trai nhưng đến bây giờ vẫn không thấy xuất hiện.



Tuy nói Uông Nhật Thần là lãnh đạo cao cấp nhưng trong lòng ông vẫn muốn có người nối dõi tông đường.



Uông Kiều thì không hy vọng rồi, cho dù có con cũng chỉ có thể là con Lâm gia, bây giờ chỉ hy vọng vào Uông Phỉ. Uông Nhật Thần vốn đã thất vọng vì Uông Phỉ chỉ thích mình Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh lại có gia đình, Vương Trạch Vinh không thể thành con rể của Uông gia. Nhưng nếu Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh sinh ra một bé trai thì sao? Như vậy đứa bé không thể mang họ Vương, vậy Uông gia không phải có người nối dõi ư?



Ở chuyện này Uông Nhật Thần đã quyết định như vậy.




Uông Nhật Thần nói:



- Cậu có nghĩ mình và Tiểu Phỉ có kết quả gì không? Chẳng lẽ cậu ly hôn với vợ rồi lấy Tiểu Phỉ?



Chuyện này Vương Trạch Vinh không thể làm, hắn lắc đầu.



Thấy Vương Trạch Vinh lắc đầu, Uông Nhật Thần nói:



- Cậu để Tiểu Phỉ cứ thế theo cậu?



Vương Trạch Vinh bị Uông Nhật Thần nói như vậy làm hắn chỉ biết cúi đầu.



Uông Nhật Thần thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền thầm nghĩ không thể nói nữa, chẳng may Vương Trạch Vinh lui ra thì Tiểu Phỉ sẽ không vui.



Uông Nhật Thần chỉ vào ghế rồi nói:



- Ngồi đi, chuyện đã xảy ra rồi, Tiểu Phỉ cũng đã như vậy thì phải giải quyết.



Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình đã làm gì Uông Phỉ đâu.



Uông Nhật Thần nói:



- Vương Trạch Vinh, tôi biết tình hình của Tiểu Phỉ. Hai người tình nguyện thì tôi không phản đối, quan trọng là cậu có nghĩ nếu cứ như vậy, chẳng may có con thì sao?



Nghĩ tới cả việc mình có con với Uông Phỉ? Vương Trạch Vinh không thể không phục Uông Nhật Thần nghĩ quá xa.



- Bí thư Uông…



- Đến nước này mà cậu còn gọi tôi là Bí thư Uông sao?



Uông Nhật Thần tức giận nói.



- Cái này, cái này, ông … ông nội.



Vương Trạch Vinh lẩm bẩm nói.



Uông Nhật Thần gật đầu nói:



- Thanh niên bây giờ...