Quan Khí
Chương 856 : Uông Kiều gặp chuyện
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Sau khi tan tiệc, mọi người ngồi trong nhà hàng mà uống trà, sau đó đi ngâm chân rồi mới tan hội. Đối với cuộc gặp mặt hôm nay, mọi người thấy khá vui vẻ. Đây là làm cho thế lực Uông hệ liên kết chặt chẽ hơn.
- Dũng Đình, cậu về trước đi.
Xe đi được một đoạn, Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình.
Biết Vương Trạch Vinh còn có chuyện không muốn người ngoài biết, thấy ở đây có nhiều lãnh đạo tỉnh như vậy, Long Dũng Đình nhỏ giọng nói:
- Vương ca, em để xe lại chứ?
- Chú lái xe về đi, anh đi xe bọn họ.
Thấy Long Dũng Đình đã đi, Vương Trạch Vinh gọi cho Uông Phỉ:
- Mấy người quay lại chút, anh đợi ở ven đường.
Không lâu sau Uông Phỉ rất nhanh vòng xe lại.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi trong xe, Uông Kiều cười nói:
- Làm gì mà thần bí thế?
- Còn tưởng anh phải vào nội thành thì mới tìm bọn em.
- Cùng bọn em đi dạo chứ?
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
- Không vấn đề.
Vương Trạch Vinh cũng đã lâu không đi dạo phố. Nghĩ đến mình mặc dù là Thường vụ tỉnh ủy nhưng người bình thường không thể nhận ra nên hắn đồng ý đề nghị này.
Phượng Hải mấy năm nay phát triển rất nhanh, thành phố về đêm rất đẹp.
Tìm một chỗ đỗ xe, ba người đi dạo trong thành phố.
Uông Phỉ rất tự nhiên khoác tay Vương Trạch Vinh, Uông Kiều ôm Uông Phỉ, ba người đi như vậy.
Trên đường đi, Uông Phỉ rất vui vẻ, nói rất nhiều.
Đi qua một cửa hàng bán mũ, Uông Kiều vào mua một chiếc mũ rồi đội lên đầu Vương Trạch Vinh:
- Anh đội mũ này vào đi.
Bây giờ trời đã vào thu, trên đường cũng có vài người đội mũ. Vương Trạch Vinh nhìn bộ đồ mình đang mặc thì thấy mũ này rất hợp. Hắn cười nói:
- Mũ này rất được.
Uông Phỉ vui vẻ nói:
- Chị chu đáo quá.
Vương Trạch Vinh lúc này mới yên tâm, hắn không sợ có người nhận ra mình.
Uông Phỉ rất quen thuộc đường đi, dẫn hai người đến các nơi nhộn nhịp, hơn nữa còn vào siêu thị tự chọn, trong toàn đồ ăn vặt.
Phượng Hải không hổ là thành phố trung tâm của tỉnh, các đặc sản trong tỉnh đều có.
- Vừa nãy ăn không no, chúng ta ăn gì chứ?
Uông Phỉ hỏi.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, thằng thanh niên sợ đến độ cả người run lên, lắp bắp nói:
- Mày đừng tới đây.
Nói xong y lập tức xoay người bỏ chạy.
Vương Trạch Vinh vốn không muốn làm lớn chuyện nên nói với Uông Phỉ:
- Chúng ta đi.
Ba người đi dạo vài vòng rồi ra khỏi siêu thị.
- Là bọn chúng, mau bắt chúng.
Vừa ra ngoài siêu thị thì Vương Trạch Vinh nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, từ bên trong có vài tên cảnh sát đi xuống, trong tay đều cầm côn.
Làm Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu là tên thanh niên vừa chạy đang ngồi trong xe cảnh sát này.
Đám cảnh sát này vừa xuống liền lao về phía Vương Trạch Vinh, thằng thanh niên kia cũng chạy theo bọn họ, trong tay cũng có chiếc gậy.
- Chính là nó đánh bạn tôi, xử lý nó cho tôi.
Vương Trạch Vinh đứng đó, hắn muốn xem cảnh sát muốn làm gì.
Làm Vương Trạch Vinh có chút giật mình là cảnh sát không nói gì, một tên đã lao tới vung côn đánh vào Vương Trạch Vinh.
- Dừng tay, cảnh sát các người chấp pháp như vậy sao?
Vương Trạch Vinh tức giận nói.
- Lên.
Thằng thanh niên lớn tiếng nói, có thể do có cảnh sát nên y rất kiêu căng.
- Chị.
Uông Phỉ hoảng sợ kêu lên.
Vương Trạch Vinh vội vàng quay đầu nhìn thì không biết lúc nào mà một tên cảnh sát đã cầm côn đánh vào Uông Kiều, đầu cô sắp bị đánh trúng.
Vương Trạch Vinh lo lắng. Nếu Uông Kiều bị đánh thì là chuyện quá lớn. Vương Trạch Vinh vội vàng vung chân đá một hòn đá trên mặt đất về phía tên cảnh sát, Vương Trạch Vinh cũng lao về phía Uông Kiều.
Hòn đá rất chuẩn xác nhằm trúng tay cầm côn của tên cảnh sát.
Vương Trạch Vinh cũng đã lao tới được bên Uông Kiều, hắn ôm lấy cô và tránh sang bên.
Uông Kiều còn nghĩ mình bị đánh trúng nên rất sợ. Đúng lúc này cô đột nhiên cảm thấy cả người mình đã rời khỏi vị trí.
Bây giờ Vương Trạch Vinh rất giận, hắn không ngờ cảnh sát không hỏi tình hình đã đánh người, thiếu chút nữa là làm Uông Kiều bị thương. Hắn chỉ vào cảnh sát mà nói:
- Tôi sẽ xử lý các người.
Uông Kiều nằm trong lòng Vương Trạch Vinh nên đã lấy lại bình tĩnh, cô thấy rất an toàn.
Khẽ thoát khỏi lòng Vương Trạch Vinh, mặt Uông Kiều đỏ bừng lên.
- Chị, em sợ muốn chết.
Uông Phỉ đã chạy tới, không ngừng nhìn Uông Kiều xem cô có sao không.