Quan Khí
Chương 861 : Sự tình đúng là chưa có điểm kết thúc
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Đây là lần đầu tiên Hồ Tập Sơn đi vào nhà của Uông Phỉ. Nhìn thấy địa thế của căn biệt thự này, trong lòng của Hồ Tập Sơn thầm thở than, từ căn nhà này mà có thể nhìn ra được là địa vị và tiền tài của Uông gia. Hắn nhìn thoáng qua vợ của mình, Trương Huệ cũng rất hoảng sợ. Cô ta cũng không ngờ Uông Phỉ có nhiều tiền đến như vậy. Nghĩ đến việc định sử dụng mấy chục vạn tệ để thỏa hiệp với Uông Kiều, lúc này khí thế của cô ta bỗng giảm đi rất nhiều.
Hiện tại, Hồ Tập Sơn đang tập trung sự chú ý đến những người đang có mặt ở trong nhà Uông Phỉ. Không biết như thế nào mà không ít lãnh đạo của Phượng Hải đều có mặt ở nơi này, bao gồm Cục trưởng Cục Công an Điền Quang Bình, Cục trưởng Cục Vệ sinh Điền Kiến Bình, cục trưởng Cục Thương nghiệp Trần Thuật Tiến cùng với một ít người khác không liên quan gì đến cũng đang ngồi ở trong nhà. Càng làm cho hắn cảm thấy nguy cơ chính là Phó Bí thư Vũ Kiệt Khai, Chính ủy phân khu Bùi Đế Khởi, Phó Thị trưởng Hứa Hàng Minh. Những người này không biết vì lý do gì cũng đang ngồi ở phía trong và lại đang cùng với Vương Trạch Vinh trò chuyện, trông bộ dáng rất vui vẻ.
Nhìn thấy Hồ Tập Sơn tiến vào, Vương Trạch Vinh chủ động tiến lên bắt tay hắn rồi nói:
- Bí thư Hồ cũng đến đây?
Vẻ mặt của Hồ Tập Sơn rất trầm trọng, hắn nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi cùng vợ đến đây với mục đích chính là muốn xin lỗi phu nhân Uông, cũng nhờ Bí thư Vương giúp đỡ cho bọn tôi một chút.
Nghe được cách xưng hô của hắn với Uông Kiều, Vương Trạch Vinh không kìm nổi liếc mắt nhìn Uông Kiều một cái. Hiện tại Uông Kiều nhìn như thế nào cũng không ra dáng dấp của một mệnh phụ phu nhân, có lẽ cách xưng hô là tiểu thư Uông thì có chút chuẩn xác hơn. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh sau khi nghe cách xưng hô như thế lập tức liếc mắt nhìn về phía mình, Uông Phỉ trừng đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Vương Trạch Vinh một cái. Đương nhiên cô hiểu được Vương Trạch Vinh đang nghĩ về vấn đề gì trong đầu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này cũng là tất nhiên.
Nói rồi hắn kéo Hồ Tập Sơn ngồi xuống.
Nhìn thấy Hồ Tập Sơn bước vào, nhóm cán bộ của Phượng Hải lần lượt cáo từ rời đi, chỉ còn lại có mấy lãnh đạo cấp ủy của thành phố Phượng Hải là còn ngồi lại.
Nội dung của hội nghị Tỉnh ủy hôm nay đã sớm được tiết lộ ra bên ngoài. Bởi vì sự kiện tối hôm qua nên Tỉnh ủy đã phái một tổ đến thành phố Phượng Hải công tác. Việc này chính là thể hiện một tín hiệu, đối với những người đã lăn lộn trong quan trường lâu như vậy thì tất cả đều hiểu rõ rằng nếu Hồ Tập Sơn không xử lý được việc này thì cái chức Bí thư Thị ủy Phượng Hải của hắn cũng xem như là kết thúc.
Phó Bí thư Vũ Kiệt Khai nói với Hồ Tập Sơn:
- Bí thư Hồ, Phượng Hải xảy ra chuyện lớn như vậy nên chúng tôi cũng phải đến xem xét, trách nhiệm là ở chỗ chúng ta.
Hứa Minh Hàng nói:
- Vừa rồi, chúng tôi và Phu nhân Uông vừa nói chuyện qua, đến lúc này mà cô ấy vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Trương Huệ lúc này liền ngồi ở bên cạnh Uông Kiều nói:
- Tiểu Uông, cô xem, việc này đều do chúng tôi thực hiện bổn phận làm cha mẹ không tốt nên đã để con mình hư đến như vậy. Cũng may mà cô cũng không bị sao.
- Tiểu Uông, trong việc này mặc kệ cô là đại nhân hay là tiểu nhân, dù sao cô cũng không bị tổn thất gì. Có yêu cầu gì thì cô cứ việc nói ra, chỉ cần chúng tôi làm được thì chúng tôi nhất định làm cho cô vừa lòng.
Trời.
Hồ Tập Sơn có một cảm giác như trời đất sụp đổ. Hôm nay hắn đã biết bà vợ của mình xem như đem bán mình đi.
Lời này ngay cả Uông Phỉ cũng bực dọc:
- Cô nói cái gì vậy, cái gì gọi là không bị tổn thất gì. Lúc đó cô không nhìn thấy được hiện trạng, lúc đó nếu không có Bí thư Vương ở đó thì thực sự hai người chúng ta đã bị thằng súc sinh kia làm nhục.
Uông Kiều nói:
- Đã có hai đơn kiện chưa tìm thấy cửa để thưa kiện, đề nghị anh cung cấp tình hình bọn họ cho tôi. Tôi sẽ đi giúp các cô ấy tìm được các vị quan tòa, tôi muốn nhìn thấy trên lãnh thổ Hoa Hạ này rốt cuộc là quyền lực lớn hơn hay là pháp luật lớn hơn.
Hồ Tập Sơn biết sự tình ngày hôm nay tất cả đều bị vợ của mình làm cho nát bét, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Nhóm cán bộ đang ngồi ở đây rốt cuộc cũng nhìn thấy được uy phong của gia đình số một. Tất cả đều nhìn về phía Uông Kiều, ánh mắt lộ ra một vẻ kính sợ.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Phải tin tưởng rằng đại đa số cán bộ trong thành phố Phượng Hải đều là người tốt, tôi thấy trong việc này nhất định sẽ có một cách giải quyết vẹn toàn.
Hứa Minh Hàng vội vàng nói:
- Bí thư Vương nói đúng. Tuy rằng trong đội ngũ cán bộ của chúng ta có tồn tại một ít con sâu làm rầu nồi canh, nhưng mà cũng phải tin tưởng đội ngũ cán bộ Đảng viên thì đại đa số đều là người tốt.
Vũ Kiệt Khai nói:
- Xin phu nhân Uông yên tâm. Với các sự việc theo như lời đồng chí Điền Quang Bình, tôi cam đoan với phu nhân là đích thân tôi sẽ theo dõi. Sau khi có kết quả của các sự việc này, tôi sẽ là người đầu tiên thông báo cho phu nhân.
Uông Kiều gật gật đầu nói:
- Tốt lắm, có kết quả gì thì cũng không cần để ngài thông báo cho tôi. Bí thư Vương sẽ nói cho tôi biết.
Cô thốt xong những lời này thì ánh mắt mọi người nhìn về phía Vương Trạch Vinh lại xảy ra biến hóa, sự đi lại của Vương Trạch Vinh và Lâm gia đúng là càng ngày càng gần.