Quan Khí
Chương 868 : Tín hiệu
Ngày đăng: 20:23 18/04/20
Lần thứ hai đến sơn trang này, Vương Trạch Vinh nhìn thấy mấy người kì lạ đến.
Phong cảnh vẫn là phong cảnh, nhưng lòng người lại khác biệt. Sau khi trải qua lần điều chỉnh này ở tỉnh, trong lòng những người của Uông hệ đều có sự khác biệt.
Cũng là do Lâm đ*o Nguyên gọi điện báo cho mọi người tụ họp tại đây, nhưng lần tụ họp này có biến đổi nhỏ so với những lần trước. Hôm qua kết thúc hội nghị trên tỉnh, Lâm đ*o Nguyên đã không còn là Phó bí thư tỉnh ủy, nên nhìn qua có thể thấy là tinh thần hắn có vẻ không tốt.
Làm người là vậy, tuy biết là sẽ chuẩn bị phải lui ra, sớm muộn gì cũng phải thế, nhưng đột nhiên khi cấp trên quyết định cho nghỉ thì tâm trạng hắn có thể nghĩ là vô cùng khó chịu.
- Trạch Vinh đến đây.
Lâm đ*o Nguyên cầm lấy tay Vương Trạch Vinh, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.
- Bí thư Lâm, tôi đã tới chậm.
Khi đến Vương Trạch Vinh nói rằng do mình đi xe tư nên trên đường đi bị kẹt xe. Cầm lấy tay của Lâm đ*o Nguyên, Vương Trạch Vinh phát hiện nếp nhăn của hắn dường như thâm hơn một ít, trong hốc mắt thâm quầng, cho thấy rằng hai ngày nay hắn chưa được ngủ ngon.
Lâm đ*o Nguyên nói:
- Chúng tôi cũng mới đến.
Đi vào bên trong phòng, Vương Trạch Vinh nhìn thấy Giang Doanh Hà, Ngũ Tĩnh, Lục Bích Tuyết đều đã ngồi an vị. Từ biểu hiện cho thấy tâm trạng của mọi người không tốt.
Vương Trạch Vinh vừa vào đến cửa thì mấy thường ủy tỉnh đều đứng dậy lần lượt bắt tay chào hỏi.
Bên ngoài xem chừng chỉ có một mình Vương Trạch Vinh không mang thư ký đến, thư ký của mấy người kia đều đang bận pha trà.
- Mấy người nữa đang nói chuyện bên ngoài.
Lâm đ*o Nguyên nhìn mấy thư kí nói.
Những thư kí này đều là những người khôn khéo. Sau khi biết ở tỉnh ủy điều chỉnh, biết mấy lãnh đạo mình có nhiều điều bí mật cần thảo luận, mấy thư ký ra khỏi cửa còn cẩn thận đóng chặt cửa lại.
Lâm đ*o Nguyên vừa nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, gật gật đầu nói:
- Tốt lắm.
Nhìn vị phó bí thư vốn rất có quyền thế này, Vương Trạch Vinh rất cảm xúc. Nếu như Lâm đ*o Nguyên đang tại vị, cho Văn Tiến Hỉ một chức Phó thị trưởng không phải thường ủy cũng có thể. Nhưng hiện tại xảy ra thay đổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn cũng chỉ có thể đi theo Lâm đ*o Nguyên đến Hội nghị hiệp thương chính trị công tác. Nhưng nếu thực sự đến đó thì con đường đi chỉ có xuống dốc.
- Tiến Hỉ, vừa rồi tôi và Bí thư Lâm đã nói chuyện của cậu. Huyện Tông Bình bây giờ còn thiếu một Chủ tịch huyện, không biết cậu có muốn đến đấy đảm nhiệm công việc này không?
Vương Trạch Vinh hỏi, Lâm đ*o Nguyên ngồi một bên cũng mỉm cuời nhìn về phía Văn Tiến Hỉ.
Trên mặt Văn Tiến Hỉ lộ rõ vẻ vui mừng khi vừa nghe nói thế. So với làm Thư kí thì Chủ tịch huyện tốt hơn rất nhiều. Đừng nghĩ đó chỉ là một huyện nhỏ, nhưng ở đó quyền lực thực sự nằm trong tay, đương nhiên là hắn rất thích. Tuy rằng trong lòng kích động, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:
- Tôi xin nghe theo Bí thư Lâm và Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu nói:
- Tốt lắm, cứ định như vậy đi.
Nói chuyện với Văn Tiến Hỉ đã nói xong, Lâm đ*o Nguyên nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, cảm ơn cậu, Tiểu Văn theo tôi nhiều năm nay, giờ tôi giao hắn cho cậu.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lâm, điều chỉnh của Trung ương là một tín hiệu.
Lâm đ*o Nguyên nói:
- Không sai, thế lực của Uông hệ ở Giang Sơn quá mạnh, không ai hi vọng như thế. Lần này tôi có thể lui ra bình an cũng là không tồi, sau này ở Giang Sơn đã có thể trông cậy vào cậu.