Quan Khí
Chương 944 : Chủ tịch xinh đẹp
Ngày đăng: 20:25 18/04/20
Khi Vương Trạch Vinh thấy Chủ tịch Tập đoàn Cự Phong Xuân Dương thì không khỏi thầm than người phụ nữ hơn 30 tuổi này đúng là một người rất quyến rũ.
- Bí thư Vương, sớm muốn đến gặp ngài nhưng không có cơ hội.
Người phụ nữ tên Quản Ngọc Hân cười cười đưa tay bắt tay Vương Trạch Vinh.
- Nghe nói Chủ tịch Quản đã có nhiều cống hiến cho sự phát triển của Xuân Dương, tôi cũng hy vọng sớm được gặp chị.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Người phụ nữ này là người đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý, mặc chiếc váy bó sát người lộ rõ những điểm nổi bật trên cơ thể, ngực to, eo thon nhỏ, từng bước đi đều làm người ta thèm muốn.
Cận Trung Thuận ở bên cười nói:
- Chủ tịch Quản là người rất giỏi ở Xuân Dương chúng ta. Xuân Dương muốn phát triển thì còn cần Chủ tịch Quản ủng hộ nhiều.
Vương Trạch Vinh có cảm giác Cận Trung Thuận như là cấp dưới của Quản Ngọc Hân vậy.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh tự nhiên ngồi ở chính giữa, Quản Ngọc Hân và Cận Trung Thuận ngồi hai bên. Ngoài ra còn có một cô gái rất đẹp mà Quản Ngọc Hân mang tới.
Sáng nay Cận Trung Thuận gọi điện cho Vương Trạch Vinh nói là Quản Ngọc Hân hẹn gặp mặt.
- Bí thư Vương, tôi sớm nghe nói có một Bí thư thị ủy trẻ tuổi đến Xuân Dương, không ngờ gặp mặt còn hơn nghe nói. Ngài còn trẻ hơn em nghĩ.
Quản Ngọc Hân vừa rót rượu cho Vương Trạch Vinh vừa nói.
Vương Trạch Vinh thi thoảng ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền từ người Quản Ngọc Hân truyền tới.
- Ha ha, xem Chủ tịch Quản cũng rất chú ý tình hình quan trường.
- Bí thư Vương, ngài còn trẻ như vậy thì em sẽ không gọi chức vụ, gọi ngài là Vương ca được không?
Khi nói chuyện, Quản Ngọc Hân dịu dàng nhìn Vương Trạch Vinh.
- Ha ha, nhận một Chủ tịch như thế này làm em gái đúng là hiếm có.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy vẻ mặt Cận Trung Thuận khá kỳ lạ nên cười nói.
- Vương ca, ngài nhìn mình đó. Chúng ta đã là anh em mà ngài còn gọi em là Chủ tịch, ngài gọi em là Ngọc Hân hoặc Tiểu Hân là được.
Quản Ngọc Hân ra vẻ rất hưng phấn như một cô bé được thứ mình yêu thích vậy.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và thầm than người phụ nữ này rất lợi hại. Từ cách nói chuyện có thể thấy đây là người phụ nữ rất có tâm cơ, hơn nữa còn rất biết lợi dụng ưu thế của mình.
Tâm trạng Cận Trung Thuận bây giờ rất phức tạp. Y đương nhiên biết tình hình của Quản Ngọc Hân, đây là tình nhân của Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương – Tư Mã Sơn. Rất nhiều việc Tư Mã Sơn không tiện làm đều do Quản Ngọc Hân đi làm.
Quản Ngọc Hân nói tránh vấn đề này.
- Vương ca, nghe nói ngài vẫn ở trong Thị ủy, ở đó rất không tiện. Em có một căn biệt thự để không, hay là ngài đến đó ở?
Quản Ngọc Hân nói.
- Cảm ơn, tôi thấy bây giờ rất được, không cần đổi.
Vương Trạch Vinh từ chối.
- Ôi, nhà đó mua từ nhiều năm trước và vẫn để không. Vương ca cũng đúng là, làm người chính trực quá. Hay là em chuyển nhượng lại cho ngài. Ngài yên tâm, có thể trả trước năm mươi ngàn, tiền về sau theo tháng trả.
Vương Trạch Vinh nhìn Quản Ngọc Hân, đang định nói chuyện thì Quản Ngọc Hân xua tay nói:
- Vương ca, ngài không nên nghĩ nhiều. Em quyết không hối lộ ngài. Chỉ là do ngài là anh của em, tiền trả theo tháng. Ngài yên tâm, em sẽ làm tốt thủ tục.
Vương Trạch Vinh biết trong này có ý gì. Quản Ngọc Hân nói là trả tiền theo tháng thực ra là sau khi làm tốt thủ tục thì biệt thự sẽ về tay mình. Năm mươi ngàn chính là biến tướng hối lộ biệt thự cho mình, đây là ả đang thử dò đường.
- Ha ha, tôi cũng không có nổi 50 ngàn.
Vương Trạch Vinh cố ý nói đùa.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cả Quản Ngọc Hân và Cận Trung Thuận đều vui vẻ. Bọn họ thầm nghĩ chỉ cần Vương Trạch Vinh không nhận, chỉ cần nhận là dễ xử lý.
Cận Trung Thuận cười nói:
- Hay là tôi cho Bí thư Vương vay 50 ngàn. Cơ hội hiếm có mà. Xem ra Chủ tịch Quản rất quý người anh mới nhận, tôi sao không được may mắn như vậy nhỉ?
Quản Ngọc Hân cười hì hì nói:
- Đây là anh của tôi mà.
Ả nói với Vương Trạch Vinh:
- Không có 50 ngàn cũng không sao, em cũng không thiếu chút tiền đó. Chỉ là sợ ngài suy nghĩ. Như vậy đi, em không lấy 50 ngàn đó, bao giờ ngài có tiền thì đưa cho em là được.
Vương Trạch Vinh dứng dậy nói:
- Ý của Chủ tịch Quản tôi ghi nhận. Hôm nay tới đây thôi, tôi có việc nên đi trước.
Nói xong hắn gật đầu với Cận Trung Thuận và đi ra ngoài.
Không ai ngời Vương Trạch Vinh lại có thái độ như vậy, Quản Ngọc Hân và Cận Trung Thuận nhìn nhau, không biết nói gì.