Quan Khí
Chương 955 : Người tự thú
Ngày đăng: 20:25 18/04/20
Vương Trạch Vinh tuy tỏ vẻ nghiêm túc chấp hành quyết định của Tỉnh ủy nhưng không có nghĩa Xuân Dương dừng mọi hành động. Vương Trạch Vinh sau khi về Xuân Dương liền chỉ thị Mạc Đại Bưu tiếp tục công tác.
Mặc dù Tỉnh ủy tỏ vẻ muốn làm nhạt việc này nhưng ai cũng thấy sát khí ẩn trong nó. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh đến Xuân Dương liền làm lớn như vậy, ngay cả người Trung ương cũng tới nên làm mọi người vô cùng lo lắng.
Tình hình rất rõ ràng, Vương Trạch Vinh đến Bắc Dương là do Trung ương bố trí, lãnh đạo tỉnh đều thấy nguy hiểm nên sao có thể giúp người khác.
Sau hai ngày lặng lẽ, mọi người đã đến giới hạn của sự chịu đựng.
Từ tình hình Lý Ích Tài báo cáo có thể thấy mấy hôm nay có không ít cán bộ đến Ủy ban kỷ luật tự thú nhận, còn có không ít người đến Ủy ban kỷ luật nộp lại số tiền mình đã nhận.
Không ngừng có người bị bắt, đối với việc bố trí các cán bộ vào chỗ trống là việc rất lớn.
Bùi Vân Hoa rất chú tâm trong công việc, dù là chuyện gì đều đến báo cáo với Vương Trạch Vinh rồi mới đi làm.
Thấy Bùi Vân Hoa có năng lực như vậy và nghe lời mình, Vương Trạch Vinh cũng mạnh dạn sử dụng.
Vương Trạch Vinh ngồi nghe Bùi Vân Hoa báo cáo thì Mạc Đại Bưu gọi tới.
Mạc Đại Bưu nói:
- Bí thư Vương, xảy ra một chuyện. Giám đốc Nhà máy Cơ khí Xuân Dương Điền Cương vừa tới Cục Công an tự thú.
Vương Trạch Vinh khá giật mình, hắn cũng đã phái người theo dõi chặt tên giám đốc này. Bởi vì y có quan hệ lớn đối với vấn đề của Nhà máy Cơ khí, không ngờ y lại đến tự thú.
- Tình hình như thế nào?
- Điền Cương nói gặp ngài thì mới nói.
Vương Trạch Vinh rất khó hiểu mà nói:
- Được tôi đến ngay.
Vương Trạch Vinh thực ra rất khó hiểu. Điền Cương sao lại ra tự thú, đây là việc không ai ngờ được. Điền Cương đi tự thú sẽ có tác dụng quan trọng đối với vụ án. Nếu lộ ra vài tin tức quan trọng thì việc phá án các quan chức hủ bại sẽ dễ hơn.
Vương Trạch Vinh đến ngay Cục Công an.
Mặc dù không phải lần đầu gặp Điền Cương, Vương Trạch Vinh không ngờ đối phương lại thành như thế này. Điền Cương bây giờ có vẻ rất suy sụp.
Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Điền Cương lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, tôi khai hết, ngài phải bảo vệ tôi.
Cảnh Hồng Vĩ kéo ghế mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh nói đi.
Điền Cương nhìn Cảnh Hồng Vĩ và nói:
Vương Trạch Vinh nghĩ tới một vấn đề sao Điền Cương lại đột nhiên tới tự thú và lo lắng như vậy:
- Anh nói có người muốn giết mình là như thế nào?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Điền Cương rất lo lắng mà nói:
- Bí thư Vương, ngài không biết Quản Ngọc Hân chỉ là một kẻ bù nhìn, thế lực sau lưng ả rất lớn. Tình hình của Quản Ngọc Hân thì tôi biết, ả không bao giờ tự sát, nhất định có người giết. Giết ả vì ả biết nhiều chuyện. Các ngài không biết tôi cũng biết rất nhiều chuyện. Nếu Quản Ngọc Hân bị giết, sau đây tôi cũng có thể bị giết.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Cương và hiểu ra. Cổ Kiến Sơn và Vương Trạch Vinh nhìn nhau.
Sau đó Điền Cương bắt đầu kể rõ chi tiết.
Vương Trạch Vinh đang nghĩ tới sau đây Tổ công tác Trung ương sẽ làm như thế nào? Nếu thật sự điều tra thì Tư Mã Sơn sẽ xảy ra chuyện, quan trường Bắc Dương sẽ chấn động mạnh. Mình làm như thế nào để đạt chỗ tốt từ đây.
Vương Trạch Vinh thực ra còn có một điều lo lắng. Tư Mã Sơn có thể ngồi ổn định ở Tỉnh Bắc Dương lâu như vậy, bên trên y không có ai sao?
Cổ Kiến Sơn và Vương Trạch Vinh đi ra rồi nói:
- Bí thư Vương, căn cứ lời khai của Điền Cương thì việc này liên quan tới một vài Lãnh đạo tỉnh ủy, phải tuyệt đối giỡ bí mật.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này ngoài tôi thì chỉ còn Mạc Đại Bưu và Cảnh Hồng Vĩ biết, tôi sẽ dặn bọn họ.
Cổ Kiến Sơn gật đầu nói:
- Điền Cương là một nhân chứng rất quan trọng. Tôi lập tức phải về Bắc Kinh báo cáo, các anh phải đảm bảo an toàn cho Điền Cương.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Tổ trưởng Cổ yên tâm, tôi sẽ bố trí.
Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu ý của Cổ Kiến Sơn.
Vừa nãy nghe những gì Điền Cương khai, Mạc Đại Bưu cũng rất giật mình, y không ngờ Bắc Dương lại phức tạp như vậy.
Mạc Đại Bưu nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tôi sẽ bố trí ngay.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây không phải việc nhỏ, quyết không thể để lộ bí mật.
Mạc Đại Bưu nói:
- Ngài yên tâm, lần trước tôi bị thương chỉ là sơ sót, bây giờ Cục Công an sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.