Quan Khí
Chương 976 : Vấn đề nan giải
Ngày đăng: 20:25 18/04/20
Ra khỏi Trung Nam Hải, Vương Trạch Vinh không muốn có người đưa về nhà nên lấy cớ có việc đi một mình ra ngoài.
Vừa đi ra bên ngoài, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy quan khí của mình lại trở nên sôi nổi, không còn bị áp lực bên trong áp chế nữa nên giờ quan khí càng có vẻ phát triển mạnh hơn. Thậm chí Vương Trạch Vinh còn có thể cảm nhận được quan khí màu tím của mình lại tăng trưởng nhất định về chất.
Vương Trạch Vinh đến Bắc Kinh lần này cũng không ngờ rằng tổng bí thư lại đích thân tiếp kiến mình, hắn chỉ nghĩ là sẽ thông qua đám người Uông Nhật Thần để báo cáo tình hình ở tỉnh Bắc Dương lên tổng bí thư. Chuyện vừa xảy ra đã khiến suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thay đổi rất lớn, mình chưa kịp gặp ai thì lại được gặp tổng bí thư. Đây chính là điều có hiệu quả nhất so với bất cứ chuyện gì khác.
Từ chuyện này, Vương Trạch Vinh lại cảm nhận được trung ương chú ý tới Bắc Dương còn hơn hẳn mình nghĩ. E là tất cả các chuyện ở Bắc Dương đều được tổng bí thư biết rõ. Song song với niềm hứng khởi thì Vương Trạch Vinh cũng thấy được trách nhiệm nặng nề trên vai mình.
Sự kích động qua đi, Vương Trạch Vinh đã không còn lo lắng về chuyện của mình ở Bắc Dương, có sự ủng hộ của tổng bí thư thì cho dù người khác có làm gì thì cũng không thể dao động hắn được.
Cẩn thận cân nhắc lời của tổng bí thư "Tôi rất hài lòng về công tác của cậu". Lời nói này khiến cho tâm tình của Vương Trạch Vinh cực kỳ tốt.
Dòng người qua lại trong Bắc Kinh rất nhiều, một mình Vương Trạch Vinh cứ thế lọt vào giữa, hắn muốn suy ngẫm chuyện của mình cho tốt.
Vừa đi hắn vừa tự hỏi công tác bước tiếp theo. Từ lời nói của tổng bí thư, Vương Trạch Vinh cũng biết tỉnh ủy sắp được điều chỉnh, giờ xem ra trung ương hạ quyết tâm muốn kết thúc chuyện ở Bắc Dương. Qua cuộc nói chuyện Vương Trạch Vinh có thể nhận thấy tổng bí thư rất quan tâm tới công tác tái sử dụng lao động thất nghiệp nên rất coi trọng báo cáo của mình về tình hình công nhân thất nghiệp.
Có sự ủng hộ của tổng bí thư nên giờ niềm tin của Vương Trạch Vinh cực cao, không ngờ tổng bí thư cũng hiểu rõ áp lực của mình lại còn nhắc mình không cần nghĩ đông nghĩ tây!
Dù đi một mình giữa dòng người nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh lại không hề cô độc, có sự hậu thuẫn mạnh mẽ của trung ương thì cho dù Bắc Dương có vững chắc như thép, chuyện có khó khăn, phức tạp đến đâu thì mình cũng phải làm công tác.
- Mẹ, mẹ nhìn chú kia kìa, sao chú ấy cứ vừa đi vừa cười ngây ngô thế, liệu có phải là người bị bệnh hay không?
Đang đi, Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy tiếng của một cô bé nói với mẹ của mình. Càng khiến cho hắn xấu hổ chính là cô bé tầm 4 tuổi đang mở to mắt lén lút nhìn mình.
Khỉ thật!
Vương Trạch Vinh nghĩ thầm, không ngờ mình bị người khác coi là ngơ!
Lữ Hàm Yên khẽ đập vai Vương Trạch Vinh một cái nói:
- Nhìn anh làm con sợ chưa kìa, sinh con ra mà cũng không biết trông, thằng bé vẫn luôn hỏi rằng có phải bố nó không cần đến nó hay không đó!
Vương Trạch Vinh nhìn đứa bé trên tay Lữ Hàm Yên, trong lòng chẳng rõ có cảm xúc gì, mình đúng là một người bố chưa tròn trách nhiệm. Hắn lại đột nhiên nghĩ tới đứa con gái của hắn với Tiểu Giang, đứa bé này cũng không được bố chăm sóc.
Nghĩ tới những điều này, tâm tình của Vương Trạch Vinh lập tức kém hẳn. Trong đầu cứ suy nghĩ loạn lên, từ những gì được rèn luyện trên quan trường, Vương Trạch Vinh càng ngày càng không hài lòng về những việc mình đã làm.
Thấy bộ dạng này của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên để bảo mẫu mang đứa bé đi tắm rửa rồi ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh nói:
- Có phải là đau đầu vì nhiều phụ nữ quá đúng không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Giờ nghĩ lại đúng thật là anh có lỗi với em, có một người vợ tốt như này mà anh còn đi làm chuyện như vậy, anh đúng là người chồng không tốt!
- Giờ anh mới biết anh tốt sao, anh đó, anh bảo em biết nói với anh như thế nào đây. Gì thì cũng đã làm rồi, chẳng lẽ em còn bảo anh đi làm chuyện có lỗi với người hay sao? Nói thật, nếu nói không ghen là nói dối, em cũng là phụ nữ mà, ai, thôi đi, anh là một phó bí thư tỉnh ủy, phụ nữ muốn ve vãn anh còn nhiều hơn nhiều. Anh có thể làm được như vậy em cũng vui rồi, chỉ mong anh kìm hãm được thì hãy kìm hãm, đừng để lật ngã vì việc này!
Giờ phút này Vương Trạch Vinh đúng là cực kỳ yêu mến người vợ này của mình, cũng không nói gì thêm nữa mà bế xốc Lữ Hàm Yên vào thẳng phòng ngủ.
Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên trong lòng mình bằng ánh mắt trìu mến.
Lúc này Lữ Hàm Yên cũng cảm thấy rất thoải mái, nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi, Vương Trạch Vinh ưu tú như vậy chẳng lẽ lại bảo mình cãi lộn với hắn rồi cuối cùng lại để người phụ nữ hưởng lợi. Quên đi, chỉ cần Vương Trạch Vinh vẫn đối tốt với mình như trước đây thì hắn muốn làm gì thì làm! Từ tình hình lúc này mà nói thì mình đã chọn đúng phương pháp, cứ lạt mềm buộc chặt Vương Trạch Vinh tốt hơn.
Nhắm hai mắt lại, Lữ Hàm Yên tận tình hưởng thụ tình yêu của Vương Trạch Vinh.