Quan Khí​

Chương 985 : Đêm mưa bão

Ngày đăng: 20:26 18/04/20


- Thị trưởng, hôm nay nghe nói Bí thư Vương đến Quân khu



Thư ký nói với Cận Trung Thuận.



Cận Trung Thuận ngồi trong nhà không nói gì.



Mấy hôm nay Cận Trung Thuận vẫn xin nghỉ ốm. Mặc dù ngồi nhà nhưng tâm trạng của y càng lúc càng kém. Mỗi ngày Cận Trung Thuận đều không thể ngủ.



Xuân Dương bây giờ hoàn toàn do Vương Trạch Vinh khống chế, tình hình trên Tỉnh ủy cũng không khá hơn.



Tâm trạng Cổ Dân Quân – thư ký của Cận Trung Thuận cũng không tốt. Làm thư ký của Cận Trung Thuận, y trước đây rất huy hoàng, đi đâu cũng có người nịnh nọt. Nhưng tuyệt đối không ngờ sau khi Vương Trạch Vinh đến Xuân Dương thì tất cả thay đổi. Theo đám lãnh đạo Tỉnh Bắc Dương không ngừng ngã ngựa, Cổ Dân Quân rất lo lắng.



Bùi Vân Hoa đột nhiên bị mang đi làm cho cán bộ Xuân Dương sợ hãi. Vương Trạch Vinh này không hề bỏ qua bất cứ ai. Bùi Vân Hoa vẫn nghe theo mà còn bị bắt.



Bùi Vân Hoa ngã, vậy sau đây là ai?



Cổ Dân Quân liền lo lắng cho Cận Trung Thuận. Tình huống của Cận Trung Thuận quan hệ đến sự phát triển của y. Nếu Cận Trung Thuận ngã, y cũng không thể phát triển.



- Tiểu Cổ, hai hôm nay lão Cận không đi làm, không biết có chuyện gì?



Vợ Cận Trung Thuận rất quan tâm chuyện của chồng nên hỏi Cổ Dân Quân.



Cổ Dân Quân cười khổ một tiếng rồi nói:



- Chị Hà, không giấu gì chị, chính quyền Xuân Dương bây giờ đã khác trước. Mọi người biết tôi là thư ký của Thị trưởng Cận nên không hề nói thật với tôi. Mấy người trước đây thường đến chỗ tôi thì bây giờ không thấy đâu nữa.



Vợ Cận Trung Thuận không hiểu chuyện quan trường nên hỏi Cận Trung Thuận:



- Lão Cận, xem ra ông trốn ở nhà cũng không phải biện pháp.



- Tiểu Cổ, cậu bận cả ngày rồi, về đi.



Cận Trung Thuận nói với Cổ Dân Quân.



Nhìn Cổ Dân Quân rời đi, Cận Trung Thuận nhìn vợ rồi nói:



- Con ở Canada thế nào rồi?



- Hôm trước con gọi điện về hỏi sức khỏe của ông. Ông sao lại đột nhiên đưa con sang Canada thế?



Cận Trung Thuận nhìn bức ảnh chụp cả gia đình rồi nói:



- Vốn định đưa bà sang Canada nhưng không thể được rồi.




Đứng lên, Cận Trung Thuận đi vào phòng ngủ, nhìn vợ ngồi bên trong mà khẽ lắc đầu.



Cận Trung Thuận cầm điện thoại lên mà ngẩn ra.



Cận Trung Thuận run run ấn số.



Ấn nhầm.



Cận Trung Thuận bỏ máy xuống, rồi lại cầm lên.



Lần này cuối cùng đã ấn đúng.



Tiếng chuông tút tút làm thần kinh Cận Trung Thuận căng thẳng tột độ.



- Alo, tôi là Vương Trạch Vinh.



Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Vương Trạch Vinh.



Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói, Cận Trung Thuận cố để mình bình tĩnh:



- Bí thư Vương, tôi là Cận Trung Thuận.



Vương Trạch Vinh đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông. Bởi vì Cận Trung Thuận dùng điện thoại nhà nên Vương Trạch Vinh không lưu số.



Vương Trạch Vinh nghe thấy là Cận Trung Thuận liền nói:



- Thị trưởng Cận, đã muộn thế này anh còn có chuyện gì?



Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Cận Trung Thuận càng thêm lo lắng. Y biết mình phải chủ động.



- Bí thư Vương, tôi muốn nói với tổ chức về vấn đề của mình, ngài có thời gian không?



Vương Trạch Vinh ngẩn ra rồi khẽ gật đầu, xem ra Cận Trung Thuận đã suy sụp.



- Như vậy đi, tôi lập tức liên lạc với tổ trưởng Cổ.



Cận Trung Thuận vội vàng nói:



- Tôi nghe Bí thư Vương.



Trong màn đêm, Cận Trung Thuận ngồi vào chiếc xe đã bắt đi không ít quan chức.