Quân Kĩ

Chương 115 :

Ngày đăng: 20:29 20/04/20


Đáng tiếc là bầu không khí tưng bừng của ngày hội xuân không duy trì được bao lâu.



Hung Nô Vương ốm đau liệt giường suốt nửa năm qua, cuối cùng cũng không thể chống chọi nổi với căn bệnh thâm niên đã xâm chiếm từ lâu. Vậy mà đã hy vọng rằng chỉ cần qua được mùa đông giá rét thì con người từng một thời kiệt xuất, hô phong hoán vũ ấy cũng có thể chống đỡ thêm một năm nữa.



Sau tang lễ được tổ chức trọng thể, vị hoàng đế đã qua đời sẽ được một cỗ xe ngựa đưa đi tới nơi tận cùng của thảo nguyên. Ở nơi đó, chờ đợi hắn chỉ có bầy sói hoang. Đây chính là hình thức “Thiên táng” của người dân phương Bắc, không giống với nghi thức của Tây Tạng.



Vì Thanh Ly không có thân phận chính thức nên không được phép tiến vào điện chính, chỉ có thể từ xa đứng nhìn. Từ nơi đó, hắn trông thấy Hô Nhĩ Xích đang vận tang y quỳ gối trước linh cữu của tiên hoàng.



Cho dù là phụ hoàng qua đời, Hô Nhĩ Xích vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, không thể nhận ra bất cứ sự buồn thương nào.



Nhiều vị đại thần cho rằng, đó chính là khí phách vương giả.



Thanh Ly thì chỉ cảm thấy xót thương trong lòng, cuối cùng không đành lòng nhìn tiếp, liền trở về phòng.



Đêm xuống.



Hắn và Hô Nhĩ Xích đã nhiều ngày không gặp mặt. Đến khi Thanh Ly tỉnh lại đã là lúc nửa đêm, lại phát hiện bên giường có bóng người. Hắn khẽ thở dài khoác áo ngồi dậy.



Khêu bấc cho đèn sáng hơn, hắn chợt trông thấy trong tay Hô Nhĩ Xích đang nắm vật gì đó.



Đó chính là bội đao mà tiên hoàng vẫn đem theo bên người. Chỉ là một thanh đao mộc mạc nhưng cứng rắn, là thanh bội đao trên đời hiếm gặp.



Đáng tiếc là đao còn mà người đã khuất.



Thanh Ly giúp Hô Nhĩ Xích cởi áo ngoài, nhẹ nhàng nói, “Đã khuya rồi, ngươi cũng nên đi ngủ thôi.”



Âm thanh êm ả mà thân hoà, tựa như gió xuân mơn trớn vết thương, lại khiến cho những nỗi đau chồng chất trong lòng đau nhức.



Hô Nhĩ Xích tựa đầu gối lên chân Thanh Ly, để khuôn mặt áp vào bụng hắn.




Thanh Ly dần hồi phục tinh thần. Thì ra chính mình vừa rồi vô thức mà rơi lệ. Hắn đẩy Hô Nhĩ Xích ra, cúi đầu nói, “Ta không muốn làm Yên Thị gì hết. Sau khi đứa nhỏ chào đời, ta sẽ đi.”



Trên trán Hô Nhĩ Xích gân xanh bạo khởi.



Bị hắn nắm chặt hai vai đau đau từng trận.



“Tại sao?”



Thanh Ly không đáp. Hắn chỉ dùng ánh mắt ngập tràn bi thương mà nhìn Hô Nhĩ Xích.



“Nàng để tâm đến mối thù giữa Hung Nô và Thiên triều sao?”



Thanh Ly bản thân là người của thế giới hiện đại. Trong quan niệm của hắn, hắn đã cho mình là một thành viên của đại dân tộc Hung Nô rồi, làm sao có thể để bụng chuyện này.



Liền lắc đầu.



“Hay là nàng không tha thứ việc ta đã làm với nàng trước kia?”



Thanh Ly căn bản không phải là người hay thù dai. Mà Hô Nhĩ Xích sau chuyện đó đã chiều hắn đủ bề lại chẳng hề để tâm đến ánh mắt của người khác. Dựa vào thân phận của hắn, khiến cho hắn phải nhượng bộ như vậy đã là đáng quý lắm rồi. Thanh Ly cũng không phải là người không biết suy nghĩ.



Nhưng quả thực trong lòng hắn có nỗi khổ, cho nên vẫn là yên lặng không đáp.



Cặp mắt Hô Nhĩ Xích đỏ rực, toàn thân vì giận dữ mà phát run lên. Một lúc sau mới xoay người bước đi.



Ngoài trướng vang lên tiếng nổ. Chính là âm thanh của tất cả những thứ bị đập bể. Tiếng cầu xin của nô tỳ vang lên không dứt, “Thỉnh đại vương bớt giận”.



Thanh Ly cảm thấy trên người toàn bộ sức lực dường như đều bị hút cạn. Ngã xuống giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên đỉnh trướng.