Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1009 : Tuyệt ngươi đạo thống!
Ngày đăng: 20:52 20/04/20
Tuy là ngày đông giá rét, nhưng bên trong động thiên Ngọc Hư Cung khí hậu như xuân. Chung quanh xanh biếc dạt dào, toàn bộ thảo mộc hoa tươi tôn vinh rực rỡ.
Ngay trung ương có một tòa cung điện khổng lồ phiêu phù, trang nghiêm đẹp đẽ quý giá, liếc mắt nhìn lại, phi kim lưu bích, lộng lẫy huy hoàng, vô biên vô tế.
Mà bên trong thánh điện, mây khói muôn màu tràn ngập xung quanh, hương thơm ngan ngát làm lòng người say mê, phấn chấn tinh thần.
Nhưng giờ phút này bên trong điện phủ phạm vi vạn trượng lớn như vậy, cũng chỉ có ba bóng người.
Một lão giả tay cầm phất trần, một tu sĩ dung mạo tú lệ, còn có một đạo nhân tướng mạo kỳ vĩ, làn da nổi lên quang hoa vàng óng ánh.
- Có thể làm cho Từ Hàng sư đệ tính kế đủ mọi cách, cuối cùng phải buồn bực mà về, ta xem vị Uyên Minh kia cũng là thế gian đệ nhất nhân.
Đạo nhân có làn da màu vàng cười khẽ một tiếng, hưng trí dạt dào cẩn thận quan sát đối diện, nhìn vào vị sư đệ Từ Hàng đạo nhân kia, trong mắt mang theo vẻ trêu tức nhè nhẹ.
Sắc mặt Từ Hàng xanh mét, ậm ừ không để ý tới, chỉ yên lặng uống quỳnh tương trên bàn trước người.
Chỉ có lão giả kia khe khẽ thở dài nói:
- Ta cũng không biết Uyên Minh kia rốt cục là vận khí thâm hậu, hay là đa mưu túc trí. Tóm lại Cửu Chuyển Kim Đan kia có thể xác định là vật giả. Theo ta suy đoán, hơn phân nửa xuất từ thủ đoạn của Tử Vân đạo nhân, tự nhiên Uyên Minh cũng có thể làm được. Một phen bố trí của sư đệ tuy cuối cùng không công mà lui, dù sao vẫn dẫn dụ được hai người này phải lộ dấu vết…
Nói tới đây thấy đạo nhân da vàng vẫn cười cười, lão giả chợt khựng lại, sắc mặt khổ sáp nói:
- Bỏ đi, việc này nói tới còn ích lợi gì?
Từ Hàng nắm chặt chén rượu, nếu không phải vật trong tay cũng là kỳ bảo, cự lực kinh khủng của hắn cơ hồ đã niết vỡ.
Đạo nhân da vàng không thèm để ý chút nào, nói:
- Trước đó ta xem vận khí của Uyên Minh, đế khí xung thiên, từ từ tràn đầy, có khí tượng chấn hưng. Trong vòng trăm năm, chỉ cần hắn không dính nhân quả, đủ an tọa phương bắc đế đình. Như vậy chúng ta động hắn không được. Sau trăm năm, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước…
Nghe được một nửa, sắc mặt Từ Hàng ngược lại khôi phục vẻ bình tĩnh, không còn chút vui buồn. Bên đạo nhân da vàng lại cảm giác không chút thú vị, ngữ khí chợt chuyển:
Văn Thù hơi nhíu mày, trong lời nói mang theo vẻ nghiến răng oán hận. Thanh âm như phát ra từ cửu u vực sâu, âm lãnh cùng cực.
Hoàng Long lặng lẽ chau mày, nhìn qua bên cạnh:
- Sư đệ có thể tính ra phương vị đại khái của người này? Đây là Vân Hoa Giới, Nhạc Vũ hẳn mới rời đi không lâu…
Từ Hàng nhắm chặt hai mắt, có thể nhìn thấy mí mắt hắn khẽ nhúc nhích, cuối cùng lắc đầu không nói.
Phổ Hiền cũng không ngừng bấm đốt ngón tay, sau một lúc lâu bất đắc dĩ buông tha:
- Người này đã nhảy ra ngũ hành, không còn trong thiên cơ. Hơn nữa hiện nay thiên cơ rối loạn, càng khó thăm dò, lại thêm hắn có Ngũ Sắc Thần Quang hộ thân, có thể che giấu được hồn thức cảm ứng.
Hoàng Long khẽ rùng mình, suy ngẫm chốc lát cuối cùng vươn người đứng lên:
- Ta đi tìm sư tôn xử trí!
Ba người trong điện không khỏi im lặng, đưa mắt nhìn nhau lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nhưng lại không ai mở miệng ngăn cản.
Cũng trong lúc này, Từ Hàng chợt nhận thấy, bỗng dưng nghiến răng, một tia máu tươi từ trong môi tràn ra.
- Quảng Lăng Nhạc Vũ!
Cơ hồ cùng một thời gian, Nhạc Vũ đã đem Thiên Ý kiếm hóa thành ba mươi vạn trượng, từ trong thiên nhãn vừa mạnh mẽ xé rách đánh xuống.
Mà bên trong tiểu thiên thế giới, một tòa Thiên Cung khổng lồ đang chậm rãi rơi xuống đất.
Máu lưu như suối, tràn đầy không gian, mà bên trong cung điện, cũng đồng dạng là một chữ "Giết" bằng máu hiện rõ, ước chừng ngàn trượng, dựng thẳng thật cao.
Hơn mười tu sĩ Đại Thừa nằm một bên, trên người cũng không có miệng vết thương rõ ràng, chỉ có lỗ chân lông rướm đầy máu. Phảng phất như bị cự lực đánh ngã, hai mắt vô thần, như chết không nhắm mắt, nhìn thẳng trừng trừng lên không trung.