Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1013 : Toàn bộ cắn nuốt!
Ngày đăng: 20:52 20/04/20
- Mười lăm vạn đệ tử Quảng Lăng Tông ta, thần hồn câu diệt!
Tiếng thét dài hàm chứa bi ý vô tận của Nhạc Vũ đột nhiên ngừng lại, tiếp theo hắn hít sâu một hơi, một đao một kiếm lại hóa long hình, đem bốn thi thể Thái Ất Chân Tiên cắn nuốt.
Long thân càng thêm tăng vọt, tăng lên tới mười hai vạn trượng. Chỉ là trong hai đôi mắt thật lớn lại lộ ra tia cuồng loạn. Thân hình giãy dụa kịch liệt, sát lực hung ác ngang ngược hội tụ oán hận tử vong của vô số tiên tu bị giết chết cũng từ trong thân kiếm toát ra.
Lưỡi đao cùng thân kiếm đều đâm về hướng Nhạc Vũ.
- Chỉ bằng các ngươi cũng dám đòi khống chế khí linh tiên binh của ta? Cẩu đảm thật lớn, đừng nói hôm nay ta chỉ tru diệt mấy vạn người, cho dù cắn nuốt hàng ức tiên nhân Xiển giáo các ngươi thì tính sao? Đều cút trở về cho ta!
Hắn lạnh giọng cười, Nhạc Vũ tùy tay phất mạnh, tay áo đánh vào trên lưng đao lưng kiếm, hai tiên binh nhất thời phát ra một trận gào thét, sau một trận chấn động kịch liệt bên trong hai đôi mắt long hồn đều khôi phục lại vẻ trong sáng. Miệng khẽ há ra liền đem huyết nhục tinh hồn của bốn Thái Ất Chân Tiên cắn nuốt hút vào, thân hình lại tăng lên vạn trượng!
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm oán hận, lại vô cùng nóng nảy âm úc, phảng phất như muốn đem thân thể hắn phát trướng nổ tung, muốn tìm người phát tiết.
Một là vì Hậu Thổ còn chưa tạo dựng xong lục đạo luân hồi, hơn nữa phần lớn đệ tử Quảng Lăng Tông đã chết tu vi còn chưa đạt tới Nguyên Anh, như vậy cho dù có muốn chuyển kiếp cũng không làm được.
Tu sĩ có tín niệm của chính mình, không thể phá đạo tâm. Cho dù có người đi tín ngưỡng Hậu Thổ số lượng cũng ít càng thêm ít. Duy nhất kết cục chính là thần hồn câu diệt, dù là cơ hội chuyển sang kiếp khác cũng không có.
- Lan giáo, Từ Hàng…
Trong miệng thì thầm, đôi mắt Nhạc Vũ càng đỏ rực hung hãn. Hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó tiện tay chém ra một đao, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ bỗng dưng bùng nổ trên thân đao, chính phản trọng lực ba mươi lăm vạn bội đem hơn ngàn tiên tu còn sống sót một đao càn quét!
Sát khí trên mặt Nhạc Vũ càng thêm nồng đậm.
- Từ Hàng, Văn Thù, giữa ta và các ngươi vốn không có nhân quả. Hết thảy ân oán chỉ vì tham niệm của các ngươi, muốn chiếm đoạt trân tàng của Hồng Vân nhất mạch chúng ta mà dựng nên. Lan giáo các ngươi nhất định không chịu buông tha chúng ta, Nhạc Vũ này phụng bồi là được! Hôm nay lợi dụng mấy vạn tiên tu tế mười lăm vạn vong hồn đệ tử Quảng Lăng Tông ta!
Pháp lực tuôn ra, đem toàn bộ di vật nhiếp tới bên cạnh.
- Nguyên thần tinh hạch…
Hồn niệm tùy ý quét ra, vừa chạm tới di vật trong tu di thủ trạc của Huyền Tiên râu dài, Nhạc Vũ lập tức nhíu mày, hiện ra một tia dị sắc.
Tay khẽ vẫy, một hộp ngọc dày đã bay tới trước người. Không cần dùng hồn niệm thăm dò liền cảm ứng được bên trong có được linh lực chấn động giống như tinh tú trên không trung.
Nhạc Vũ nhướng mày, gương mặt hiện lên vẻ lạnh lùng. Tiếp theo khóe mắt liền nhìn thấy ngọc khuê có phẩm chất tương tự như Hắc Thủy Xà Linh Tiên trong tay hắn bỗng dưng bay lên, hóa thành một đạo bạch quang bỏ chạy. Nhạc Vũ cũng không quản tới, thậm chí cũng không nhìn qua, chỉ bắn ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang liền làm Cửu Khung Minh Ngọc Khuê tiêu tán quang hoa, chui vào trong tay áo hắn.
Đôi mắt vàng óng vẫn lạnh lùng nhìn vào bên trong Thiên Nguyên Giới.
Mà giờ khắc này Thiên Tiên tu sĩ kia sắc mặt đã đại biến, không còn nửa phần huyết sắc, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng:
- Làm sao có thể? Hắn sao có thể thắng được mấy vị sư thúc kia của ta, Tam Tài Thanh Không kiếm trận vốn là kiếm trận tuyệt đỉnh bí truyền của Phổ Đà sơn chúng ta. Cửu Khung Minh Ngọc Khuê cũng là chí bạo do đạo tôn ban thưởng, sao có thể thua cho một Ngọc Tiên nhỏ bé? Một kiếm vừa rồi của hắn lại dùng thần thông gì?
Vẻ mặt ngây ra thì thào chốc lát, khiến mấy chục tu sĩ Đại Thừa đều ngây người chấn kinh. Nhưng sau một lát Thiên Tiên tu sĩ kia dường như nhớ ra điều gì đó, liền lộ ra vài tia hi vọng, khôi phục chiến ý:
- Bản thân ta lại quên! Đây là Thiên Nguyên Giới, có lực lượng tiểu thiên thế giới áp chế, chúng ta cần gì sợ hãi? Dù cho hắn pháp lực thông thiên, đi vào trong Thiên Nguyên Giới cũng chỉ còn lại hai phần mười thực lực. Chúng ta chỉ cần xoay chuyển đại trận liền có thể ngăn cản. Đợi đạo tôn buông xuống nhất định có thể chém chết…
Lời còn chưa dứt trên bầu trời thiên nhãn chợt mở ra, một ngũ sắc cự chưởng khổng lồ bỗng dưng chộp thẳng xuống, đem Thiên Tiên tu sĩ kia chặt chẽ bắt lấy, nắm chặt lại, nứt toác thành vô số huyết nhục.
Một cỗ chính phản trọng lực bàng bạc lan tràn khắp phạm vi ngàn vạn trượng, chỉ trong chốc lát bốn trăm vạn tu sĩ đều hóa thành bột phấn!