Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1022 : Nghênh ngang rời đi
Ngày đăng: 20:52 20/04/20
Huyết quang bộc phát, sau khi bạo vỡ trong vòng phạm vi trăm trượng mấy vị Thái Ất Chân Tiên đều bị máu tươi phun nhiễm, nhưng không cách nào chống đỡ, toàn thân trên dưới đều đỏ bừng một mảnh.
Chỉ có Nhạc Băng Thiến ngồi một bên vì có Nhạc Vũ bảo vệ nên vẫn bình yên như trước.
Bên trong Trấn Huyền Điện biến thành một mảnh tĩnh mịch, một cỗ khí tức bi tráng tràn ngập trong điện, mấy trăm tiên tu vẻ mặt cảm khái, hoặc như thỏ tử hồ bi, hoặc âm thầm may mắn.
Nhưng trong ánh mắt đều không ngoại lệ, có một tia thẫn thở, còn có một tia ngoài ý muốn.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, một tuyệt đại kiêu hùng từng bá tuyệt một giới, tiền đồ vô lượng không ngờ lại rơi xuống kết cục như vậy.
Nguyên nhân cái chết cũng vô cùng buồn cười, chỉ vì một nữ tử đã rơi xuống kết cục bị buộc tự sát.
Ánh mắt nhiều người nhìn về phía Nhạc Vũ, trong mắt đều lộ ra dị sắc, mạnh mẽ bá đạo như thế, chẳng thể trách lại dám can đảm giết chết mấy trăm vạn tu sĩ của Lan giáo.
Có người biết được lai lịch của Nhạc Vũ, chẳng hạn như vị tu sĩ võ vàng bên trên, sắc mặt đang vô cùng phức tạp.
Nghe đồn đãi người này chỉ mới bắt đầu tu hành hơn trăm năm trước, nhưng cho đến hiện nay vẫn còn chưa tới hai trăm năm, thật không biết có phải là sự thực hay không?
Tu vi chân chính tựa hồ chỉ mới tới Ngọc Tiên cảnh, nhưng đã có thể lấy lực lượng một người độc kháng Thái Thanh Huyền Tiên, chỉ thiếu chút nữa đã có thể bước chân vài hàng đại nhân vật trong hồng hoang, liên tục chiến đấu giết hàng trăm vạn tu sĩ, lại chạy đi tàn sát bao tông môn các giới của Lan giáo.
Liên tục giết chóc, vô số tu sĩ đều vẫn lạc trong tay người này.
Nói tới người này vô luận là thực lực hay là tính tình điên cuồng đều có thể làm người sợ hãi.
Nhưng cuối cùng Xiển giáo lại không làm gì được hắn, tóm lại tu sĩ võ vàng kia đã quyết định chủ ý không nguyện tiếp tục đi trêu chọc thanh niên kia, cũng không nguyện có liên lụy gì tới hắn.
Ánh mắt Nhạc Vũ băng sương, dùng Khuy Thiên Châu cẩn thận quan sát khắp núi, thẳng đến khi không còn tìm được một tia tàn hồn nào của Chung Ly Thương, mệnh hồn lạc ấn xác thực đã vỡ tan mới khẽ chau mày thu lại hồn niệm.
- Người này chết cũng thật sạch sẽ!
Vừa nhìn thấy thanh sắc lôi quang trên không trung từ ngoài điện bắn xuống, nhìn qua như nhỏ bé yếu ớt nhưng làm toàn bộ tu sĩ trong điện đều tái mặt, bát giai kiếp lôi, mấy vạn năm trong Thiên Huyền Giới cũng không người nào từng nhìn thấy.
Chỉ thấy trong hư không có hơn mười vạn tu sĩ giống như lâm đại địch, gần mười Thái Ất Chân Tiên chủ trì một tòa đại trận hùng hồn vây quanh hư không.
Xa xa trông lại, ai ai cũng mang theo vẻ hưng phấn.
- Lan giáo?
Cơ hồ lập tức trong đầu Nhạc Vũ lại nhớ tới vài tên tu sĩ Xiển giáo mà hắn từng buông tha khi nãy, sau đó khẽ lắc đầu.
- Ngu xuẩn!
Ngay sau đó liền nghe người đứng trước mặt quát lạnh một tiếng:
- Ta biết ngươi là Nhạc Vũ, ngươi cũng biết Lan giáo thượng giới Kim Tiên chỉ cần dùng một chút thời gian đã có thể tìm đến? Nếu ngươi thông minh thì hãy bó tay chịu trói…
Nhạc Vũ dùng Khuy Thiên Châu quan sát tòa đại trận trước mặt, cuối cùng chỉ lắc đầu, ngay cả ý chê cười cũng không thèm thốt ra.
Huyền Thiên Trung Nguyên đại trận, chính là linh trận đứng đầu trong thổ hệ, xác thực có thể kháng cự Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông của hắn.
Nhưng những người này chẳng lẽ cho rằng mình chỉ có một loại thủ đoạn đó thôi sao? Cho dù thật sự khắc chế được nhiều loại thần thông của hắn, nhưng lấy sức mười Thái Ất Chân Tiên cùng một vạn Linh Tiên tu sĩ mà cho rằng có thể chống đỡ được mình?
Hay có người nào tính toán đem đại trận này ngăn trở mình một thời gian mà thôi?
Cũng không nhiều lời vô nghĩa, hắn cầm Nghịch Thiên đao trong tay, đao âm chấn động, mang theo một cỗ âm ba hận niệm vô tận bi thương quét ngang hư không.
Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao trong nháy mắt tăng lên ngũ chuyển, bốn mươi ba vạn tu sĩ liền nổ tung thành huyết nhục vỡ vụn.
Thu đao cầm kiếm, Thiên Ý kiếm chém ra, mười tên Thái Ất Chân Tiên cùng Ngọc Tiên còn sót lại đều bị thiên ý cuồn cuộn toàn bộ chém giết.
Sau đó là một tiếng cười vang vọng, thân ảnh hóa độn quang hướng xa xa rời đi.