Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1027 : Hoá Sinh Toàn Cơ
Ngày đăng: 20:52 20/04/20
Bên trong sát trận Tiên Thiên ở đây có chỗ bất đồng với sát trận trong sơn mạch Huyết Vân của Địa Tiên giới.
Sát trận thứ hai phần nhiều dựa vào lực Ngũ Hành còn sát trận ở đây tuy có chút tương tự với Hà Đồ Lạc Thư nhưng bên trong lại có một luồng khí âm tuyệt hung sát lưu động.
Chung quanh là trận trận gió lạnh, càng đi vào càng cảm giác huyễn tượng trùng trùng điệp điệp, sát khí lạnh thấu xương!
Nhạc Vũ không hề dừng lại, liên tục xâm nhập vào bên trong chừng mấy vạn trượng vẫn chưa trông thấy đáy.
Đằng Huyền hơi nhíu mày, cảnh giới của nàng đều đạt thành nhanh chóng nên cảnh giới tuy vượt trên Nhạc Vũ nhưng thần hồn không ổn định, hơn một nửa hồn lực phải dành để đối kháng áp chế của pháp tắc thiên địa nên đã có chút không chống đỡ nổi trùng kích của huyễn lực hung sát.
Nhạc Vũ sớm có chuẩn bị nên trích ra một giọt máu vẽ vào mi tâm nàng một huyết phù khiến sắc mặt dễ chịu đi không ít, lại tiếp tục hóa thành long thân, hội tụ trong mắt hai môn thần thông Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm, Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh kiếm ngưng thành một cự kiếm bạch kim lao tới với thế như chẻ tre xuyên thấu qua vô số động bích vào sâu bên trong.
Đằng Huyền biến sắc, chỗ này đã ở sát phạm vi hung hiểm nhất của sát trận, nàng vốn tin tưởng tu vi trận đạo của Nhạc Vũ nhưng không ngờ hắn dùng phương pháp phá trận bạo lực như thế!
Cự kiếm liên tục xuyên qua mười bảy tầng đất ngưng tụ từ Huyền Vũ cương nham, qua vô số đường ngầm đều bình yên vô sự nhưng đến tầng thứ mười tám thì khó khăn lắm mới xuyên qua, liền thấy trước mặt là một đạo kiếm quang hắc sắc cuốn theo sát khí hung lệ tuyệt sát chém tới.
Tốc độ Nhạc Vũ không hề suy giảm, khí thế còn tăng thêm mấy phần, hóa thành một đạo kim quang mắt thường không nhìn thấy xông về phía trước.
Vào khoảnh khắc va chạm, con mắt màu vàng trên mi tâm Nhạc Vũ chợt sáng lên rồi một luồng đao ý dường như có thể trảm sát vạn vật đằng không bay lên.
- Phá cho ta!
Cơ hồ cùng một thời gian, cự kiếm bạch kim cũng hóa thành bạch đao trực tiếp chém vỡ kiếm kia, tiếp tục xuyên thẳng qua tầng cương nham thứ mười tám!
Đằng Huyền tâm thần bất định, chỉ thấy sau tầng cương nham vẫn là một đường hầm, còn khí thế của Nhạc Vũ cũng dần trở nên lăng lệ ác liệt thì nhịn không được mở miệng:
- Lão sư, sát trận này bất phàm. Phá trận như thế coi chừng cắn trả! Địa hình biến hóa quá lớn, cũng dễ dàng dẫn phát chuyện xấu.
Vào lúc khó khăn tiếp cận được điểm đột phá, Nhạc Vũ quát nhẹ một tiếng rồi tán đi phần tinh hoa Ngũ Hành còn sót lại, dừng lại ở ngưỡng cửa Đại Tiên Thiên huyền băng Ly Hỏa chân quyết tầng thứ hai mươi mốt.
Hắn mở mắt ra thì con ngươi màu hoàng kim đã chuyển thành vừa màu thiên lam vừa màu đỏ thẫm, pháp lực hai hệ thủy hỏa bạo tăng, cơ hồ không thể áp chế, một hồi lâu sau mới dần yên lặng.
Đằng Huyền cũng cảm giác khí tức Nhạc Vũ mạnh hơn trước vài phần, cũng càng cường bạo thì vừa mừng rỡ vừa lo lắng, quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Vũ chợt động:
- Đến rồi!
Hồn niệm Đằng Huyền vẫn bị thế giới này áp chế, đang cảm thấy khó hiểu thì đã thấy hai đạo quang hoa đột nhập vào hồ.
Quang hoa người đi đầu cuồn cuộn mênh mông, ẩn ước có lôi mang, khí tức cường liệt, người đi sau kém hơn nhưng cũng cực kỳ khí thế.
Sau khi đi vào cả hai đều nhíu mày nhìn vào chỗ sâu trong đáy hồ.
- Thái Thanh Huyền Tiên!
Đằng Huyền vừa liếc qua đã đoán được tu vi người đi đầu, xem tướng mạo thì chắc là một tu sĩ của Xiển Giáo. Người này vừa nhìn qua đã tái nhợt gầm khẽ:
- Quả nhiên là đã bị người vượt trước một bước,
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn về chỗ thành động bị cự đao canh kim của Nhạc Vũ chém ra lộ vẻ nghi hoặc:
- Người này rốt cuộc là ai? Dám lớn mật đem sát trận phá đến tận đây khiến trận đồ mà chúng ta xác định vất vả trăm năm mất đi tác dụng!
Dường như phẫn nộ đến cùng cực, hắn rên lên một tiếng rồi lấy ra một tấm gương đồng tế lên chiếu chung quanh, Đằng Huyền lập tức nhắm mắt tụ khởi một đạo Thái Hạo Chân Ngôn Chúc Chiếu thần quang nhưng hồi lâu vẫn không thấy đối phương có động tĩnh gì, mở mắt ra đã thấy rời đi.