Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 105 : BIỂU MUỘI PHỈ NHỨ
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Trên bầu trời xuất hiện thân ảnh của Sơ Tam, đang từ phương hướng tây nam bay tới nhanh như điện chớp. Không thể không bội phục Ngự Thú Thuật của Nhạc gia vô cùng thần diệu. Còn chưa đến gần tầm mắt, giữa một người một cầm đã mơ hồ có một tia liên lạc tinh thần. Mà Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước cũng không cần dò xét vị trí của Nhạc Vũ, đã trực tiếp bay thẳng xuống xuyên qua khu rừng rơi xuống bên cạnh Nhạc Vũ.
Khác với lúc rời đi, bên mỏ Sơ Tam có vài tia vết máu, vùng bụng tròn căng, hiển nhiên đã ăn no chán chê mới về. Bên trong miệng nó còn ngậm một viên kết tinh màu đỏ, không biết nó đã bắt giết loại yêu thú nào. Nhưng có thể ở thời điểm sơ giai lại ngưng kết được yêu lực kết tinh, loại yêu thú kia tất nhiên rất bất phàm.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, nhận lấy yêu lực tinh viên màu đỏ kia. Sau đó chậm rãi giúp Sơ Tam lau chùi vết máu trên mỏ nó.
Trong lòng hắn rất tò mò, rốt cục là người nào có thể đi xuyên qua sự ngăn trở của những võ sư kia, đi tới địa phương đã được tông tộc phân ra làm cấm địa?
Nghe phương hướng thanh âm truyền tới vừa rồi, là do vị võ sư tuần núi đã kịp thời cố ý gia tăng thanh âm để cảnh báo với hắn. Nhưng mưu đồ ngăn trở lại có vẻ không được kiên quyết cho lắm. Cũng không có vẻ bá đạo cậy mạnh như đối với những tiểu bối vai vế thấp trong gia tộc thường ngày.
Rất nhanh nghi vấn của hắn liền được giải thích. Chỉ mấy phút sau, ba thân ảnh thiếu nữ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Trong đó nữ hài bên trái chính là muội muội Nhạc Băng Thiến. Mà bên cạnh có một thiếu nữ dung mạo vô cùng xinh đẹp, cũng có thể xem như là người quen trước kia của hắn.
Nhạc Vũ híp mắt, sau đó nghiêng đầu tiếp tục chơi đùa với Kim Hoàng Tước. Hắn thầm nghĩ cũng khó trách mấy vị võ sư tuần núi không thể ngăn trở, mấy võ sư trung cấp có thân phận cao cũng không thấy hiện thân. Điều này cũng chỉ vì Nhạc Băng Thiến là muội muội của hắn, nếu đổi lại là những người khác, cho dù là Nhạc Nghi Chân cùng Nhạc Lâm, muốn ở ban ngày gặp mặt hắn một lần, cũng thật không dễ dàng.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút nghi ngờ, ngay từ mấy tháng trước Nhạc Băng Thiến đã được tam thúc tổ cùng thập thất thúc tổ chính thức thu nhận tự mình tiến hành chỉ đạo. Gần đây hình như nghe nói bị hai vị lão nhân thao luyện rất thảm. Bình thường thời gian nhàn rỗi của nàng cũng không nhiều lắm, làm sao có thời gian chạy tới chỗ hắn ngay lúc này?
Nhưng nữ hài này quan tâm hắn quá mức như vậy, cũng đã vượt qua khỏi điểm mấu chốt của hắn!
Thuận tay ném ra một viên linh dược, tạm thời cho phép Sơ Tam rời đi. Sau đó Nhạc Vũ đứng lên, khóe môi hơi lộ ra ý cười nhẹ.
- Nhứ nhi biểu muội! Ý của ngươi thế nào ta nghĩ ta có thể đoán được một chút. Nhưng có đôi khi duyên phận nếu đã bị chặt đứt, vậy thật sự rất khó kết nối trở lại. Chuyện gặp riêng này ta xem là không cần thiết nữa!
Giờ phút này Trương Kim Phượng đứng bên cạnh hắn, sắc mặt biến thành một mảnh xanh mét. Bất quá Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, khẽ cười, bước tới trước người Lý Phỉ Nhứ.
- Hơn nữa nếu lúc đầu dì bên nhà đã đồng ý đem lễ hỏi trả lại cho nhà ta, như vậy việc hôn sự này cũng đã xem như chấm dứt. Biểu muội nói có phải như vậy hay không? Chẳng lẽ nói dì cùng dượng lại thực sự cho là cô nhi quả mẫu nhà chúng ta lại tệ tới mức độ này?
Trong tích tắc, con ngươi Lý Phỉ Nhứ chợt chuyển động, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Nàng mấp máy đôi môi muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, lúc này Nhạc Vũ cũng đã xoay người.
- Xin mời hai vị trở về đi! Nếu như hai vị biểu muội muốn tới Nhạc gia thành chơi đùa, ta hoan nghênh khách đến, nhưng nếu là vì hôn sự giữa ta và ngươi, vậy thì không bàn nữa!