Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 108 : Hi Hoàng Phù Sư

Ngày đăng: 20:43 20/04/20




Trong lòng Nhạc Vũ chợt động, ý niệm đầu tiên của hắn chính là Hồng Hạo cùng Thừa Vân môn, có phải vì mình mà đến hay không. Bất quá ngay sau đó, Nhạc Vũ chỉ thấy Nhạc Duẫn Kiệt hướng về phía hắn cười một tiếng.



- Tiểu Vũ, ngươi có thể yên tâm, ta xem mục đích Tiên Vu Bình tới Nhạc gia thành chắc chỉ là chuyện chư thành phía nam. Hơn nữa cho dù thật vì ngươi mà đến, chỉ sợ đa phần cũng là chuyện mừng.



- Ngươi có từng xác thực suy đoán này?



Ánh mắt của Nhạc Thiên Mộng lóe lên, ngắt lời Nhạc Duẫn Kiệt:



- Ta nghe nói Tiên Vu Bình cực kỳ sủng ái Hồng Hạo, rất có thể ra mặt vì Hồng gia!



- Hồi bẩm Tam bá, vài ngày trước ta đã nghe được tin tức xác thật. Trong hai môn phái đó đã tràn đầy phong thanh tựa hồ muốn bắt tay thanh trừ Sư Ngạc Thú. Chỉ sợ là chuyện tình ở phía nam đã có biến cố ngoài ý muốn.



Nhạc Duẫn Kiệt đầu tiên là khẽ khom người hành lễ, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ:



- Cho nên ngu chất cho là mục đích của Tiên Vu Bình lần này tới đây chắc là để khuyên nhủ Nhạc gia ta!



Hai người Nhạc Thiên Mộng cùng Nhạc Thiên Bách nghe vậy đều cả kinh, nhất tề bỏ chén trà xuống, trên mặt tràn đầy âu lo.



- Cộng thêm Thừa Vân Tuyết Ẩn, hiện giờ mấy đại tộc bảo vệ phía nam đã đạt được ba nhà. Lần này Nhạc gia ta vô luận như thế nào cũng là không thể không thu tay lại rồi!



Thở dài một hơi, Nhạc Duẫn Kiệt lại chuyển giọng:




- Người này một năm trước đã là cấp bảy, sau khi bái nhập Thừa Vân môn thì đã tu tập mấy vũ kĩ đỉnh phong, thực lực càng mạnh mẽ hơn. Theo lời đồn thì mấy vị địa giai đỉnh phong của Đạm Vân Thành từ lâu đã không phải là đối thủ của hắn. Ta mặc dù có thể coi là một nhân vật trong hàng ngũ trẻ tuổi ở phạm vi Bắc Mã Nguyên nhưng cũng không tự tin tiếp được một kiếm của hắn! Chờ cho Vũ đệ trưởng thành có lẽ mới có thể áp chế được hắn, nhưng hiện giờ nếu chỉ luận võ nghệ thì tuyệt đối không phải là địch thủ.



Con ngươ Nhạc Vũ nhất thời co rút rồi khôi phục bình tĩnh. Mấy tháng trước lúc hắn thỉnh giáo Ngự thú thuật đã từng giao thủ với Nhạc Nghi Chân. Cho dù là sử dụng Thái Cực Kiếm thì Nhạc Nghi Chân sau khi thích ứng cũng khó chế phục trong hai mươi kiếm. Còn Tả Thủ Đao thì phải hơn bốn mươi thức, do vậy nếu Nhạc Nghi Chân nói hắn chưa phải là đối thủ của Hồng Hạo thì chắc là phán đoán hợp lý.



Chỉ là trong lồng ngực của Nhạc Vũ lúc này tràn đầy cảm xúc, một chiến ý vô cùng mãnh liệt cứ thế bốc lên.



-- Đông Lâm Li, tây Hồng Hạo! Nếu không thể nhân cơ hội này giao thủ một trận với anh kiệt như thế thì chẳng phải có chút đáng tiếc!



Thiên tính của hắn vốn hiếu chiến, chuyện nuối tiếc nhất kiếp trước chính là không thể biết hết cường giả thế gian. Còn thiên tính khi tới thế giới này vẫn chưa từng thay đổi, nếu như không phải tự hỏi quả thật không cách nào toàn mạng trước mặt cường giả tiên thiên thì ngay cả Tiên Vu Bình, hắn cũng dám đánh một trận!



Ngoài ra ký ức về cảm giác sợ hết hồn vía vào bốn tháng trước vẫn còn mới mẻ, nếu lần này có thể đem Hồng Hạo đánh chết tại chỗ mới coi như là hơi giải mối hận trong lòng hắn!



Chẳng qua là chuyện này vẫn phải do trong tộc an bài. Nhạc Vũ đối với dòng họ cũng không có quá nhiều lòng trung thành, bất quá xã hộ mà hắn xuất thân luôn nêu cao. Kiếp lính đánh thuê lại càng tạo thói quen lấy tiền làm việc, trong nửa năm này dòng họ quả thật đã rất ủng hộ hắn nên hồi báo cũng là bình thường.



Nhạc Vũ tự hỏi bản thân tuyệt không phải quân tử, chẳng qua là làm việc không thẹn với lòng mình mà thôi.



May mắn cuộc tranh luận tựa như không có điểm dừng đã kết thúc sau nửa giờ. Chuyện này cuối cùng là do tộc lão và Nghị Sự Đường thương lượng quyết định, chẳng qua là thông báo trước với dòng chính một tiếng mà thôi.



Sau khi nghị sự, mọi người nhao nhao rời đi, bất quá trong đại đường vẫn tồn tại không khí nặng nề. Nhạc Duẫn Kiệt ngồi một lúc lâu mới cười khổ một tiếng. Lão đang muốn mở miệng thì chợt thấy một thân ảnh đáng ra nên rời đi vẫn ngồi yên lặng thẳng tắp ở chỗ cũ.