Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1081 : Thôi sinh linh quả
Ngày đăng: 20:53 20/04/20
Tiếp đó Nhạc Vũ thử qua số hạt giống mà Thần Nông đưa cho. Hắn tiến vào động thiên lấy ra một hạt giống màu đen vùi vào đất rồi tưới một giọt linh dịch khiến hạt giống trong chốc lát đã bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, tốc độ sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng.
Qua chừng mười hơi thở, trước người Nhạc Vũ đã hình thành một cái chừng trăm trượng, hắn không chút do dự nhỏ vào liên tục hai mươi giọt Thanh Nguyên Chân Dịch khiến cây nhanh chóng ra hoa kết quả hình màu nâu đen.
- Quả cây Bồ Đề!
Cái cây trước mặt hắn hiện giờ tuy không chính thức là cây Bồ Đề của một trong mười đại Tiên Thiên linh căn nhưng cũng là hậu duệ trực hệ của nó, sau khi phát triển cũng có thể liệt vào nhất phẩm! Cũng chỉ có Thần Nông Viêm Đế mới có thể lấy được hạt giống này từ thánh thụ của Tây Phương Giáo.
Áp chế nỗi vui mừng trong nội tâm, Nhạc Vũ dùng pháp lực hái xuống một trái Bồ Đề, cảm giác bên ngoài cực kỳ cứng rắn, hình tròn màu đen như đá cẩm thạch, tổng cộng cũng chỉ có bốn mươi tám quả. Vật này có thể ăn trực tiếp, sẽ lập tức tăng gấp đôi tuệ lực, cũng có thể làm linh bảo gia trì bên thân.
Nhạc Vũ đem bốn mươi tám quả bồ đề xâu thành một chuỗi, cũng không luyện chế mà đeo luôn trên người. Hắn lập tức cảm giác tâm thần không minh, vô luận là suy diễn trận phù hay tham ngộ huyền diệu đại đạo đều tăng thêm ba thành so với trước.
Hiệu quả của nó lại khác hẳn với việc phục dụng Nguyên Trí linh quả, vật thứ hai là mượn tuệ lực của mấy vị đại năng Thượng Cổ Hồng Hoang dùng cho mình để tiến vào cảnh giới thần minh, vật trước lại khiến cho người đeo có tâm thần thanh minh, càng tiếp cận trạng thái thiên nhân hợp nhất, kết nối với bản nguyên đại đạo, hết thảy nghi nan đều thông suốt rất nhanh.
- Đáng tiếc, cũng không phải chính thức là hạt bồ đề của linh căn Tiên Thiên Chí Thánh chính thức sinh ra.
Nhạc Vũ thoáng tiếc nuối, tiếp tục đánh ra hơn hai mươi giọt Thanh Nguyên Chân Dịch. Chỉ sau một lát cây bồ đề đã lớn vọt cùng chống đỡ thế giới động thiên cùng với cây tiên hạnh trước kia của hắn. Lần này nó cũng sinh ra bốn mươi tám quả bồ đề, Nhạc Vũ không xâu thành vòng mà bỏ cả vào tu di giới.
Có được vật này hắn lại càng thêm vài phần tin tưởng trong vòng trăm năm sẽ đột phá hồn ấn Kim Tiên tầng thứ sáu, bất quá nếu chỉ dựa vào vật này và ba trăm quả Nguyên Trí còn lại trong tu di giới thì vẫn có chút không đủ.
- Bên trong đạo điển có nói sau cảnh giới thần minh chính là cảnh giới Chí Thánh Chí Minh. Chỉ có nhân vật như Trấn Nguyên Tử và mấy vị đạo tổ mới có thể có được! Mình mượn lực của hai loại linh quả này sợ là khó có thể đạt đến. Hôm nay đã được Địa Thư, cũng chỉ có thời gian trăm năm tìm hiểu dù là bản thân ở trong động thiên cũng chỉ có sáu trăm năm. Cơ duyên như thế, ngày sau trừ phi có thể trèo lên đến cảnh giới chuẩn thánh còn không khó có thể cầu, không thể để lãng phí. Thời gian không thể gia tăng thì lại có thể nỗ lực tăng tuệ lực.
Nhạc Vũ hơi suy ngẫm, sau một khắc lại lấy ra bảy hạt giống nhưng không phải là Thần Nông tặng cho mà có sắc thất thải, dường như là xác quả. Hắn cũng vùi vào tầng đất rồi tiếp tục pha loãng hai mươi giọt linh dịch tưới vào.
Sau khi số hạt giống này nảy mầm thì mỗi thân cây đều có bảy phiến lá không ngừng mở rộn, sử dụng hết sáu giọt Thanh Nguyên Chân Dịch thì kết xuất bốn mươi chín linh quả có màu sắc khác nhau.
- Huyền Đô sư huynh, sao lại coi trọng người này thế? Uyên Minh này tuy bất phàm, nhưng hôm nay chưa thành Kim Tiên, vẫn chỉ là chó rơm trong thiên đạo?
- Chó rơm? Sư đệ, nói đến chó rơm thì ta và ngươi có khác gì? Chỉ mạnh hơn người khác chút ít thôi, sư đệ hãy tự vấn bản thân, đừng để lầm lẫn mới tốt.
Thấy người bên cạnh không cho là đúng, Huyền Đô cũng không khỏi hơi lắc đầu, chỉ thản nhiên nói:
- Người này có uyên nguyên với ta nên có chút tò mò mà thôi!
- Uyên nguyên?
Triệu Công Minh nhíu mày, lộ vẻ hiếu kỳ:
- Ta xem kẻ này sợ là không tránh khỏi bị chúng tiên chế nhạo. Nếu sư huynh có ý vậy thì chúng ta giúp hắn một tay trừ đi tai kiếp này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vậy thì không cần! Bị người chê cười chắc gì đã không phải là chuyện tốt, dù sao cũng không có gì đau khổ. Kẻ này từ lúc đánh một trận ở Thiên Thủy quốc thì hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Hôm nay hơi gặp ngăn trở rất có ích để tôi luyện đạo tâm, kẻ này tuy là hậu duệ của cố nhân nhưng chuyện như vậy lại không thể nhúng tay.
Huyền Đô khẽ lắc đầu rồi lại nhìn xuống dưới, chỉ thấy Nhạc Vũ thu hồi cổ ấn rồi đột nhiên biến sắc.
Huyền Đô cười hắc hắc, chắc kẻ này đến giờ mới phát hiện, quả thật quá muộn.
Triệu Công Minh lại càng thêm hiếu kỳ, trước kia vẫn nghe nói Huyền Đô có giao tình với Hồng Vân nhưng chưa tới mức độ này, sau một khắc cười tự giễu rồi không nói thêm.
Nhạc Vũ lúc này lại gần như không thể áp chế nổi cảm xúc, sau khi thu hồi cổ ấn, hồn niệm hắn đảo qua phù bảo mà Huyền Đô bắt nhận, vốn chỉ cho là vật tầm thường nhưng không ngờ lại kinh hỉ như vậy.