Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1090 : Thoáng chốc trăm năm

Ngày đăng: 20:53 20/04/20




Thời gian thấm thoắt trôi qua cực nhanh. Vạn Thọ sơn diện tích một vạn tám ngàn dặm lại tiến vào đầu mùa xuân.



Nơi này là nơi hội tụ địa mạch Nam Chiêm Bộ Châu, trong phạm vi trăm vạn dặm linh mạch vô số, lại có thượng cổ đại năng trấn thủ, vì vậy cũng là nơi tiên tu tập hợp. Mấy trăm vạn tiên tu ở nơi này khai sơn lập phái, hoặc mở động phủ.



Khu thị dành cho mấy trăm vạn tiên tu cũng vì vậy được sinh ra. Không chỉ phụ cận Vạn Thọ sơn, ngay cả hướng tây Nam Chiêm Bộ Châu, thậm chí là một bộ phận tu sĩ Tây Ngưu Hạ Châu cũng tới nơi này giao dịch.



Nhưng nơi phồn hoa nhất vẫn là Địa Tiên Vân Thành nằm bên trong phạm vi một vạn ba ngàn tám trăm dặm gần Vạn Thọ sơn.



Tuy là khu thị, nhưng lại là đại thành chân chính. Từ nam tới bắc có tới mấy ngàn dặm, phiêu phù bên trong tầng trời thứ nhất. Nơi phồn hoa nhất tu sĩ vô số, tấp nập náo nhiệt vô cùng.



Vào đúng giờ ngọ, một đạo kim sắc độn quang bỗng dưng từ xa giáng xuống, lập tức hòa vào vô số quang hoa chói mắt ra vào Vân Thành, không có chút nào thu hút.



Khi hiện ra thân hình lại là một thanh niên lưng đeo song kiếm, khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, khí thế như một thanh kiếm xuất khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.



Thanh niên đứng ngay cửa thành, ánh mắt lại nhìn lên đỉnh Vạn Thọ sơn. Chỉ thấy được mây mù bao phủ, phân nửa ngọn núi bên trên ẩn bên trong vân tiêu trùng điệp, khó xem rõ hình dáng thực sự của nó.



- Đây cũng là một kiếm tu!



- Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Hiện giờ người chuyển sang kiếm tu cũng không biết có bao nhiêu. Đặc biệt hướng tây Nam Chiêm Bộ Châu, trong mười phần tu sĩ chí ít có ba thành chuyển sang kiếm tu!



- Pháp môn nhân kiếm hợp nhất này, cả thân thể cùng kiếm tu luyện thật sự thần kỳ đến như thế sao?



- Kiếm tu rốt cục như thế nào ta cũng không biết. Chỉ biết khi những người này đấu pháp, thật sự lợi hại. Sau Đại Thừa cảnh chỉ bằng một thanh kiếm là phá hết vạn pháp. Sắc bén không sao chịu nổi, nếu cùng giai cơ hồ là vô địch.



- Bản thân ta nghe nói, gần đây đã có mấy người bằng vào thuật kiếm tu chứng được Thái Ất Chân Tiên. Nhưng mấy người kia đều là đệ tử đại tông, có tông môn trưởng bối dẫn dắt. Phương pháp chứng đạo kia cũng được giữ kín không nói ra, thật sự đáng buồn bực. Tán tu chúng ta nếu muốn dùng bàng môn này chứng đạo, chỉ sợ phải chờ sau mấy ngàn năm đi…



Trong mơ hồ nghe thấy người khác nghị luận, thanh niên kia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là mấy tu sĩ kết bạn cùng đến, trong lòng chợt cảm thấy thổn thức. Bị thanh niên tu sĩ nhìn chăm chú, mấy người kia đều cười như xin lỗi, im lặng không nói, lục tục đi vào trong cửa thành. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL




- Thật muốn xem thử ngày sau thành tựu của hài tử này đến tột cùng sẽ như thế nào. Ba mươi hai thức Thủy Vân kiếm quyết kết hợp lại thành một thức, sẽ có uy lực ra sao?



Đạo đồng hướng bóng người trên đỉnh núi nhìn thoáng qua, vẻ mặt biến thành ngưng trọng, cuối cùng thần tình uể oải nói:



- Đừng nói là hợp thành Thủy Vân tuyệt kiếm nhất thức, chỉ nói một kiếm trước mắt, nếu hắn có tu vi Kim Tiên, ta cùng Thanh Phong đều không đón tiếp nổi. Đồng dạng tu hành, ta có sư tôn chỉ điểm, lại khổ tu hơn mười vạn năm, làm sao lại kém nhiều như vậy?



- Hắn là người được thiên ý chọn lựa để phá cục, há có người nào có tư cách đánh đồng với hắn đây?



Trấn Nguyên Tử lắc đầu, vẻ mặt bối rối:



- Người này hẳn có phương pháp gia tăng toán lực. Nếu không cho dù mượn nhờ La Bàn Nghi cùng linh quả giúp đỡ, cũng không thể xông tới cảnh giới chí thánh minh cảnh. Thật không biết là bảo bối nào đây? Lại nói hai người các ngươi là thảo mộc thành đạo, vốn ngộ tính không thể so với Nhân tộc. Cái gọi là thiên đạo thù cần, cũng không cần nản chí!



- Sư tôn!



Minh Nguyệt bất mãn bĩu môi, tiếp đó lại nhớ dưới chân núi, liền mỉm cười hành lễ nói:



- Hoàng Long chân nhân dưới chân núi mang theo Ngọc Thanh phù chiếu bái sơn, nói là vì việc của Từ Hàng chân nhân, bồi tội tạ lỗi. Việc này không biết nên xử trí như thế nào?



- Vừa rồi ta đã nghe thấy được!



Trấn Nguyên Tử lạnh lùng cười, mang theo chút cười nhạt nói:



- Đơn giản là vì muốn ta phóng thích Từ Hàng, Ngọc Thanh sư huynh thật nghĩ ta vì mặt mũi thôi sao? Thôi, nếu hắn đã nghĩ như vậy thì cứ thuận theo ý hắn, đem Từ Hàng thả ra thì có ngại gì?



Phất nhẹ tay áo, một cỗ pháp lực truyền thẳng xuống chân núi, ngay lúc này trên đỉnh núi chợt truyền ra tiếng cười vang lồng lộng chấn động thiên không.