Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1097 : Côn Luân Kính tạo thành!
Ngày đăng: 20:53 20/04/20
Việc của Đông Hoa tán nhân tạm thời giải quyết, Nhạc Vũ vẫn ở nguyên tại chỗ.
Tâm niệm chợt động, liền lấy ra Côn Luân Kính, lấy mấy mảnh nhỏ lần trước Tây Vương Mẫu đưa tới hội hợp lại.
Cả mặt kính xem như đã gom lại toàn bộ, chỉ còn thiếu một chút ở mấy cạnh góc.
Nhạc Vũ mỉm cười, toàn thân dấy lên hỏa diễm nhàn nhạt, đem hàng rào không gian mạnh mẽ thiêu đốt.
Ngay sau đó hai ngũ sắc cự chưởng xuyên vào hư không bên ngoài, chộp vào tận sâu trong.
Nhắm mắt đứng yên chừng ba canh giờ, hồn niệm của Nhạc Vũ đã thông qua ngũ sắc cự chưởng cảm giác được một tiểu thiên thế giới tương đương Thiên Nguyên Giới trước kia.
- Lúc trước ta suy tính nơi bị thất lạc hẳn là nơi này!
Trong con ngươi chớp lên một tia sáng bóng, Nhạc Vũ thở mạnh một hơi, ngũ sắc cự chưởng chợt trảo tới, đem hàng rào không gian của tiểu thiên thế giới kia xé mở một đường, mạnh mẽ thăm dò vào.
Tiếp đó ba canh giờ trôi qua, khi ngũ sắc cự chưởng rút trở về, trong cự chưởng hiện ra một khối mảnh nhỏ trong suốt, dung nhập vào trong Côn Luân Kính.
Một ngũ sắc cự chưởng còn lại thời gian chậm hơn một chút, ước chừng phải hai ngày sau mới triệu hồi, trong lòng bàn tay cầm hai mảnh nhỏ.
Côn Luân Kính càng thêm đầy đủ, trôi nổi trước người Nhạc Vũ. Hào quang vạn vạn nhàn nhạt, chiếu sáng cả sơn cốc bừng lên thất thải quang mang.
Cũng may vật này là huyễn pháp linh bảo đỉnh cấp trong hồng hoang. Nhạc Vũ chỉ cần dùng ý niệm điều khiển đã có thể đem địa phương hắn đang đứng che lấp toàn bộ.
- Vẫn còn thiếu ba mảnh nhỏ mới được đầy đủ…
Nhìn chỗ tổn hại, Nhạc Vũ thoáng cau mày, tiếp theo hắn dùng Côn Luân Kính cảm giác hay dùng Cửu Cực La Bàn Nghi tác động đều không có kết quả.
Thoáng buồn bực, nhưng Nhạc Vũ đột nhiên lại bật cười. Cho dù chưa trọn vẹn, nhưng Côn Luân Kính vốn cũng không phải vật tầm thường.
Tiên thiên chí thánh linh bảo này khôi phục tới cấp bậc như vậy, bản thân hắn lẽ ra phải xem là may mắn.
Ngay cả Sơ Tam và Tinh Nguyệt đều rời đi, không muốn tiến vào trong huyễn cảnh thế giới.
Nhìn mấy đạo độn quang đi xa, Nhạc Vũ cảm thấy có chút mất mát. Hắn biết được lần này ly biệt, thật không biết phải bao nhiêu năm mới có thể gặp lại.
Ngoại trừ Nhạc Băng Thiến cùng Sơ Tam đối với hắn cực kỳ quyến luyến nên sẽ không chịu rời đi quá lâu, với tính tình của mấy người còn lại nếu không xông ra một phen thành tựu tuyệt sẽ không dễ dàng quay trở về gặp hắn.
Khe khẽ thở dài, Nhạc Vũ lại nhìn qua Cực Lan cùng Cực Uyên hỏi:
- Nhị vị sư huynh, hai vị lại có tính toán thế nào? Nếu muốn rời đi, Nhạc Vũ cũng có thể dùng Côn Luân Kính trợ nhị vị che lấp thân phận.
Cực Uyên đã sớm biết vị sư đệ này hiện giờ đang dùng thân phận đệ tử Uyên Minh của hắn, nhìn nhìn Nhạc Vũ tâm tình chợt cảm thấy vô cùng phức tạp.
Hồi lâu sau, hắn hồi phục lại tinh thần, nói:
- Thời gian của ta không còn nhiều lắm, có thể gia nhập dưới trướng của sư đệ, đảm nhiệm một chức quan hay không? Hoặc có thể mượn nhờ thần lực để kéo dài tính mạng…
Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười:
- Đúng là muốn cầu còn không được!
Cực Uyên tuy chỉ có tu vi Ngọc Tiên, nhưng là người có đại thần thông, cho dù đảm đương chức thần tướng cũng có thể được, như vậy trong tay Nhạc Vũ cũng có thêm một người có thể trọng dụng.
Kỳ thật tai họa ngầm của Dung Vũ Hóa Vân chân khí chưa chắc không thể chữa trị, tu vi cảnh giới của Cực Uyên chỉ cần tiến thêm được một bước cũng không phải là việc gì khó.
Nhạc Vũ nhìn qua Cực Lan, vị chưởng giáo Thủy Vân Tông cũng lắc đầu nói:
- Thủy Vân Tông có ngươi thay mặt chiếu ứng, hiện tại ta ngoại trừ mong chờ bước lên Kim Tiên cảnh giới, chuyện khác cũng không còn gì vướng bận. Cũng không cần đi tìm thêm cơ duyên, chỉ cần đi theo ngươi phỏng chừng chung quy có một ngày có thể thành tựu Đại La Kim Tiên thân thể!
Nhạc Vũ cười vang, thu hai người vào trong Thiên Ý Phủ, tiếp theo hóa quang bay lên hướng về chân trời phương tây.