Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1108 : Diêu Không kiếm trảm
Ngày đăng: 20:53 20/04/20
Hiên Viên Thu đứng ngoài trăm vạn dặm, khi nhìn thấy thanh sắc châm ảnh chỉ còn cách Nhạc Vũ trong gang tấc thì trái tim cơ hồ muốn ngừng đập.
Mà khi xoáy nước màu đen ở phía sau Nhạc Vũ hiện ra, đồng tử của họ cũng co rụt lại, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Xoáy nước màu đen xoay tròn không ngớt, bên trong Thai Tàng không gian phảng phất như sâu không thấy đáy, cắn nuốt vạn vật chung quanh, dù dùng hồn niệm thăm dò nhưng chỉ thấy khôn cùng vô ngần, khó tìm được giới hạn.
Thanh sắc châm ảnh đâm vào bên trong, không hề có chút tiếng động, xoáy nước kinh khủng kia cũng biến mất vô tung không còn nhìn thấy bóng dáng.
- Ba mươi sáu Thiên Cương Thai Tàng Hư Không kiếm trận!
Hiên Viên Thu lập tức nhớ lại bộ kiếm trận từng nổi tiếng nhất phương thời thượng cổ.
Tuy mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được Thai Tàng Hư Không thế giới đang tồn tại sau lưng Nhạc Vũ.
Nhưng lại có chút bất đồng với bộ kiếm trận trong ký ức của hắn, không gian vô biên rộng lớn tới mức không cách nào tưởng tượng nổi, cho dù lấy linh bảo tiên binh bố trí ba mươi sáu Thiên Cương Thai Tàng Hư Không kiếm trận cũng không thể có được không gian lớn đến như vậy, giống như Đại Hỗn Độn Thuật của Khổng Dật chân nhân, lại giống như Đại Thôn Diệt Thuật của Thao Thiết tràn đầy lực cắn nuốt.
Thoáng nghi hoặc rồi lại cảm thấy đại định, trái tim treo tận cổ họng cuối cùng lại hạ xuống, trên mặt hiện lên nụ cười.
Nhạc Vũ đem huyết nhục tinh nguyên của Nghê Vân hấp nhiếp tới trước người, đưa ra một bàn tay, vô số Dung Vũ Hóa Vân chân khí điên cuồng trào ra, bao vây trấn áp chặt chẽ, sau đó bỗng dưng quay người lại, ánh mắt như đao nhìn ra ngoài ngàn vạn trượng.
- Bọn đạo chích phương nào, dám đến ám toán trẫm? Không thấy quá phận mất mặt?
Từ rất xa đã có thể thấy được một đạo quang ảnh màu xanh nhạt từ xa xa bay đi, chỉ thoáng chốc đã rời xa mấy trăm vạn trượng.
Nhạc Vũ thoáng cau mày, trong miệng lại thốt ra, ngữ khí mang theo chân lực hùng hồn:
Hiên Viên Thu thấy thế vẻ mặt chợt ngẩn ra, tiếp theo sau liền hiểu ý Nhạc Vũ, cũng không chút do dự khu sử chiến xa đuổi theo.
Mà giờ khắc này tận sâu trong động phủ tại Bắc Hải, có mười Kim Tiên đang ngồi, sắc mặt trắng như giấy, trong mắt đầy vẻ xấu hổ lẫn giận dữ.
- Độc Cô Già Thiên không phải đã nói đợi ngay chỗ ước chiến hay sao? Sao cho tới bây giờ còn không thấy tung tích?
- Tự nhiên đã sớm xa chạy cao bay, đúng là sỉ nhục của Yêu tộc chúng ta, thật là hổ thẹn!
- Kỳ thật chẳng thể trách được hắn, kiếm uy thanh thế như vậy, còn có Thai Tàng Hư Không kiếm trận hộ thân, chỉ sợ tiên thiên linh bảo dưới nhị phẩm đều tổn thương không chịu nổi. Độc Cô Già Thiên chỉ mới thành đạo được vạn năm thời gian, làm sao còn dám đấu chiến với Uyên Minh?
Bên trong động phủ lại tĩnh mịch, cơ hồ toàn bộ Kim Tiên yêu thánh đều đang hồi tưởng lại Nhạc Vũ cách xa sáu trăm vạn dặm đem Thanh Linh Tử chém giết tại chỗ, một màn ghi khắc ấn tượng thật sâu, khiến cho người thổn thức thở dài.
- Lúc trước Uyên Minh giảng đạo tại Vạn Thọ sơn, từng nói kiếm tu chi đạo luyện tới mức tận cùng có thể trảm người ngoài ức vạn dặm, lời này quả nhiên không giả, Uyên Minh đã là như thế, cũng không biết pháp môn kiếm tu chân chính rốt cục lại là uy thế như thế nào…
- Hiện giờ là thời gian đàm luận pháp môn kiếm tu hay sao?
Lôi Hoảng hừ nhẹ, tràn đầy vẻ tức giận buồn bực:
- Sớm đã nói qua, chúng ta không thể ngồi yên chờ đợi, thật làm cho người kia đứng vững tại đây, bờ nam Bắc Hải sau này đã biến thành cấm địa của Yêu tộc chúng ta mất rồi, chỉ mượn lực lượng của hai ngàn vạn binh tướng, chúng ta đã không còn là đối thủ của hắn!
Dứt lời, Lôi Hoảng còn đang căm tức, Tiêu Ma lại làm như không biết, thần tình bại hoại nói:
- Vị đại đế kia xem ra là muốn truy tới tận Bắc Hải…