Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 111 : Cha con Tấn thị
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Cùng một thời gian đó, trong một ngôi nhà ở phía tây Nhạc gia thành, Tấn Húc đang lo lắng bất an, đang không ngừng đi đi lại lại trong gian phòng
. Trong tay của lão cầm một tờ giấy trắng đã bị vò nát, có đôi khi có dừng bước đưa gần sát bên ngọn đèn, song chưa kịp bén lửa lại rụt lại.
Như thế liên tục, vẻ mặt Tấn Húc càng phiền não. Đến khi ngoài phòng truyền đến tiếng mở cửa thì lão mới khôi phục bình tĩnh, cầm chặt tờ giấy trong tay, lộ ra dáng khẩn trương.
- Đã thấy tiểu cô của con đến chưa?
Người xuất hiện trước cửa chính là đứa con Nhạc Phong của lão, vẻ mặt đang có chút buồn bực:
- Thấy thì thấy rồi, chỉ là có một số hạ nhân ở bên ngó chừng nên có mấy lời không tiện hỏi!
Tấn Húc nhíu mày, bất quá điều này cũng không ngoài dự liệu của lão:
- Như vậy tiểu cô của con có nói gì không? Vân Tuệ từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, cơ trí quyền biến đều không dưới ta, chắc là có ám chỉ gì đó.
- Vân cô từng than thở với con, nói là trong mấy tháng này, Nhạc Duẫn Văn ít khi đi tới phòng nàng.
! Trong hai tuần lễ này thì không hề đi qua một lần.
Trên mặt Nhạc Phong tràn đầy mùi vị khổ sở, hắn cũng là người vô cùng lanh lợi. Lời nói của tiểu cô gả cho Nhạc Duẫn Văn tuy mịt mờ nhưng hắn vừa nghe đã hiểu rõ.
Tấn Húc lại đứng dậy, bàn tay đang nắm chặt tờ giấy nổi gân xanh:
Chuyện cuối cùng mà ta hối hận là một năm trước đã không bóp chết tiểu tử kia! Đánh hổ không chết tất lưu họa, những lời này chính là vàng ngọc! Chẳng qua hiện giờ quan trọng nhất là đường sống của cha con ta. Không thể, lần này cũng chỉ còn một lần vật lộn cuối cùng! Ta đã tận sức cho Nhạc gia hơn mười năm, bản tâm cũng không nguyện ý phản bội, nhưng đến bước này thì cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Nhạc Phong nhíu mày, trên mặt rốt cuộc khôi phục chút thần sắc, nhìn vào tay trái của cha hắn. Nếu thật như cha hắn nói, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Từ sau khi trở về từ nhà của Nhạc Duẫn Kiệt, huyết dịch sôi trào trong thân thể Nhạc Vũ vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống. Khoảng thời gian hơn một canh giờ kịch chiến quả thật là lúc sướng khoái nhất trong mấy tháng qua.
Đáng tiếc là phong linh lực trong cơ thể hắn vẫn có hạn, sử dụng Quỷ Bộ không thể quá hai canh giờ. Trận chiến đó chỉ có thể dừng lại nửa chừng khiến hắn có cảm giác vô cùng tiếc nuối, phải phất đang ăn mỹ vị thèm thuồng đến mấy năm mới được một nửa thì bị người mạnh mẽ cướp mất.
Bất quá coi như hắn đã đạt được mục đích của trận chiến nà. Qua một canh giờ, Quỷ Bộ và Quỷ Ảnh Cuồng Phong Nhận mặc dù còn chưa hoàn toàn hoàn thiện song đã khác biệt một trời một vực với ngày hôm qua. Nếu có dùng mấy ngày để tiêu hóa kinh nghiệm thì còn có thể đạt được một bậc thang mới.
Điều duy nhất làm hắn có chút không thoải mái là thầy trò Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo sẽ tới đây làm khách vào nửa tháng sau. Ngoại trừ trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, ngoài cảm giác áp lực cực lớn thì Nhạc Vũ càng cảm thấy có chút vô lực cùng phẫn hận.
Cảm giác không nắm được sinh tử của bản thân thì hắn đã trải qua một lần vào kiếp trước. Hắn tuyệt sẽ không muốn nếm trải lại cảm giác đợi chờ tử vong lần nữa!
Dừng bước trước cổng lớn nhà mình, Nhạc Vũ nhìn về bầu trời sao đang lấp lánh, giờ cũng là lúc hắn ra khỏi thành.
Mặc dù những yêu lực kết tinh dùng cho Ngũ Hành Tụ Linh Trận đến giờ cũng chưa còn thu thập đầy đủ nhưng hiện giờ cũng không phải là không có biện pháp giải quyết.