Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1110 : Ly Chu Huyền Đô

Ngày đăng: 20:53 20/04/20




Ngọn núi lớn rơi xuống, kích lên sóng gió ngập trời, cơ hồ bắn ngược trở lên mười vạn trượng mới hạ xuống trở lại, sóng thần nổi lên cuồn cuộn quét thẳng về phương xa.



Mặt biển Bắc Hải thật lâu vẫn không cách nào bình ổn trở lại.



Một mảnh thiên không nơi này ngoại trừ bị Nhạc Vũ dùng kiếm áp chế, những tiên tu khác ở thật xa xa nhìn vào, hiện tại chỉ còn lại Nhạc Vũ cùng Độc Cô Già Thiên ở lại.



Sắc mặt Độc Cô Già Thiên biến thành lúc trắng lúc xanh, không ngừng biến ảo, ánh mắt âm u nhìn Nhạc Vũ, thần sắc dao động, cuối cùng ném ra một đạo phù, hóa thành vô số kim sắc thủy mâu bao trùm bầu trời hướng chỗ Nhạc Vũ đánh tới.



Thân hình hắn lại hóa thành một đạo bạch sắc quang hoa hướng mặt bắc bỏ chạy.



Nhạc Vũ không khỏi cười chế giễu, loại người hèn nhát như vậy không ngờ vẫn còn làm cho mình ôm kỳ vọng, thật sự là quá ngu xuẩn!



Thủy Vân kiếm vung lên chém xuống, liền đem vô số kim sắc thủy mâu càn quét toàn bộ, tẩy sạch không còn, sau đó tiếp tục điều khiển chiến xa truy theo.



Với tốc độ độn quang của hắn vốn không đuổi kịp tốc độ của Kim Tiên tu vi như Độc Cô Già Thiên, nhưng giờ phút này dùng Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ thần thông sử dụng, cho dù người khác nhìn vào cũng không thể nào nhận ra, nhờ vậy tốc độ còn nhanh hơn Vân Lân yêu thánh kia tới ba thành, không bao lâu đã truy tới sau lưng Độc Cô Già Thiên không xa.



Khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng ba trăm vạn trượng, lúc này trên không trung lại có một đạo kim sắc quang hoa lắng xuống, rõ ràng là một đạo kim sắc phù chiếu, bên trong loáng thoáng hiện ra một bóng người nói:



- Bệ hạ dừng tay, dù sao Độc Cô Già Thiên cũng thuộc Kỳ Lân nhất mạch, nên do tộc ta xử trí…



Nhạc Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, không đợi bóng người bên trong phù chiếu hoàn toàn ngưng tụ thành hình, Thủy Vân kiếm trong tay liền chém ra.



- Ta cùng Độc Cô Già Thiên ước chiến có liên quan gì tới các ngươi? Cút cho ta!



Lam quang chói mắt xé trời bắn tới, trực tiếp đem đạo phù chiếu giữa không trung chém thành hai nửa.



Bóng người còn chưa kịp thành hình vốn hiện ra vài tia tức giận khuất nhục nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ tiêu tán vô hình trên không trung.




- Tín phù?



Vẻ mặt Huyền Đô chợt giật mình, khẽ lắc đầu nhưng tiếp theo lại biến thành ngưng trọng, chợt nói:



- Nguyên lai là việc này, Đông Hoa tán nhân kia ta đã biết, người này sau khi chuyển sang kiếp khác vốn sẽ trở thành sư đệ của ta, nhưng hiện tại thiên cơ đại biến, kiếm tiên tổ sư cũng đã thay đổi người tiếp nhận, phải do bệ hạ ra mặt bồi thường cho sự mất mát trong số mệnh của hắn, nếu bái nhập sư môn của ta cũng có thể, nhưng lại làm chậm trễ ngày tháng thành đạo của hắn tới mấy vạn năm sau, còn không bằng bái nhập làm đồ đệ của ngươi, tu luyện kiếm tu chi đạo, ngươi đừng làm chậm trễ duyên pháp của hắn!



Nói tới đây hắn lại mỉm cười:



- Bệ hạ nên tự thu xếp ổn thỏa, nếu có thể khai phá Nhân đạo công đức tại Bắc Câu Lô Châu, tuyệt không kém cỏi ba vị Nhân Hoàng tôn sư, chuyện này đối với bệ hạ vô cùng trọng yếu, đối với sư tôn ta mà nói cũng là vô hạn chờ mong!



Nói xong liền xoay người rời đi, hướng hư không bước vào liền không thấy tung tích.



Nhạc Vũ đứng thẳng người, trong mắt hiện ra vẻ suy tư, đột nhiên có một đoàn hôi quang từ xa bay tới, hiện ra thân ảnh là một vị lão giả sắc mặt cằn cỗi, gương mặt cười khổ hướng Nhạc Vũ mỉm cười thi lễ:



- Bắc Hải tán tu Thái Hoàng Quân gặp qua bệ hạ, không biết bệ hạ có thể đưa lại Định Ba Châu cho ta không? Vật ấy cho mượn chỉ vì bị buộc phải trả lại nhân tình, tuyệt không hề có ý đối địch với bệ hạ…



- Thái Hoàng Quân?



Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng kinh dị quan sát vị lão giả có dung mạo cằn cỗi không chút ấn tượng trước mắt.



Không ngờ hắn cũng là một Hỗn Độn Kim Tiên, nhân vật Chuẩn Thánh, hơn nữa còn là chân thân buông xuống.



Tiếp đó Nhạc Vũ đưa mắt nhìn Huyền Vũ đang nằm sấp bên cạnh chiến xa, thân hình đã sớm rút lui lại chỉ còn ba tấc. Lúc này Huyền Vũ vẫn đang giằng co với Định Ba Châu, ngậm chặt trong miệng không chịu nhả ra.



Nghe được chủ nhân của Định Ba Châu tìm tới, không khỏi trừng mắt nhìn qua.