Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1112 : Vết rách sơ lộ
Ngày đăng: 20:53 20/04/20
Sau nửa canh giờ, trên bầu trời nơi cự đảo rơi xuống, một thân ảnh mặc hắc giáp, đầu đội tử kim quan vẻ mặt lãnh đạm đứng trên không nhìn xuống phù không đảo đã vỡ thành từng mảnh lớn.
Trong mơ hồ vẫn còn có thể thấy được kiến trúc trang nghiêm điển nhã đổ nát bên trong.
Vài năm trước nơi này còn một thời cường thịnh, hôm nay chỉ còn là đống hoang tàn đổ nát.
Vô luận là chủ nhân hay là yêu tu dựa dẫm nơi này phần lớn đều đã vẫn lạc.
Trong mắt Tiêu Ma hiện ra một tia tiếc hận, sau đó lại mang theo cảm khái vô tận thở dài.
Đang muốn rời đi, phía sau lại có cỗ khí tức biến ảo kịch liệt, Tiêu Ma thoáng do dự chốc lát liền dừng động tác, lẳng lặng chờ đợi, chỉ một thoáng phía sau lại có thân ảnh phá không bay tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Người kia thân mặc hoàng sam, đôi mắt to, tướng mạo bình thường, chính là Thất Giác yêu thánh, giờ phút này trong mắt hắn tràn đầy vẻ âm ế.
Vừa thấy Tiêu Ma, Lôi Hoàng lập tức hiện ra ý mừng, bước tới gần nói:
- Tiêu huynh quả nhiên là lời không thật với lòng, lần này tới đây không phải chỉ là vì tưởng niệm Độc Cô Già Thiên đi?
Tiêu Ma không khỏi bật cười, lắc đầu nói:
- Xác thực cũng không chỉ là tới tưởng niệm Độc Cô Già Thiên mà đến! Ta chỉ muốn cẩn thận đánh giá kiếm pháp của Uyên Minh rốt cục lợi hại tới trình độ nào, Vạn Lý Chiếu Ảnh Thuật mặc dù tốt nhưng chung quy vẫn có những chi tiết không thể quan sát được.
Lôi Hoảng thoáng cau mày, vừa thất vọng vừa nhìn xuống đống hoang tàn bên dưới, sau một lát hít sâu một hơi lạnh:
- Lại có thể chỉ dùng kiếm khí lại đạt tới trình độ này, ngự kiếm thuật của Uyên Minh không ngờ đã mạnh mẽ tới nông nỗi như vậy!
Trong mắt hắn nhất thời tràn đầy vẻ kinh hãi, có thể rõ ràng cảm giác được bộ phận còn lại của phù không đảo cũng bị kình lực lan đến làm Vạn Thủy Vân Quang đại trận hỏng mất, sau khi rơi xuống mới bị vỡ vụn như thế.
Lực khống chế mạnh mẽ tuyệt đối đến như vậy cho dù là Kim Tiên tu sĩ Nhân tộc cũng hiếm có.
Lôi Hoảng vẫn nhớ thật rõ ràng, Uyên Minh dùng tam kiếm phá trận, không chỉ bao hàm Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí mà thôi, còn có không gian lực, tử kim sắc đế khí, tín ngưỡng thần lực cơ hồ bao hàm hết thảy.
- Tâm ý của ta muốn đem chức vị An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc của người này hủy bỏ, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Trường Canh không khỏi thầm buồn cười, trên mặt vẫn hờ hững:
- Vị Huyền Thánh kia hiện tại đã là thế thiên hành đạo, ngưng tụ chân tỳ, danh vị đã được củng cố. Mà hiện giờ bệ hạ chỉ mới là vâng theo mệnh trời hành sự…
- Chuyện này ta tự nhiên hiểu được!
Sắc mặt Hạo Thiên ửng hồng, trong mắt tràn đầy vẻ sâm lãnh khuất nhục:
- Tự nhiên là muốn thỉnh vài vị Đạo tổ tương trợ, theo ta biết Lan giáo cùng Uyên Minh có ân oán, mà trong Tiệt giáo cũng có nhiều yêu tu, ngay cả Oa Hoàng cũng chưa chắc không chướng mắt hắn!
Lý Trường Canh vẫn lắc đầu:
- Uyên Minh đã nhận phù chiếu của Ngọc Thanh đạo tổ, nhậm chức An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc, nếu trong dĩ vãng có lẽ còn có thể mạo hiểm hao tổn công đức chèn ép được Uyên Minh. Nhưng hiện tại Uyên Minh đã thành tựu chân tỳ, mỗi khi hắn có một phen đại nghiệp, vị Ngọc Thanh đạo tổ kia cũng có thể được gia tăng công đức khí vận, chưa chắc sẽ chịu tình nguyện bỏ qua, về phần Thượng Thanh, tuy bên dưới có nhiều yêu tu đệ tử, nhưng bản tính cũng phân biệt trái phải rõ ràng, ngay cả Oa Hoàng dù sao cũng là Nhân tộc chi mẫu, sẽ không dễ dàng chịu nhúng tay chèn ép hắn!
- Này cũng không được, kia cũng không được, theo ý kiến của ngươi rốt cục nên làm thế nào cho phải?
Hạo Thiên nghe vậy nổi giận, tay phải nắm chặt, đem hai bên long đầu tay vịn trảo thành dập nát, lồng ngực không ngừng phập phồng.
- Kỳ thật nếu bệ hạ không muốn làm Uyên Minh ly tâm, chỉ cần lung lạc hắn là được. Người này tính tình trọng nghĩa, cho dù chỉ nhận được chút ân tình nhưng lại luôn gấp trăm lần báo đáp…
Thấy sắc mặt Hạo Thiên càng thêm xanh mét, Lý Trường Canh không khỏi cười khổ, sau đó trầm ngâm nói:
- Hoặc là tấn thăng hắn chức đế đình tứ ngự, ngoại trừ bệ hạ còn lại đều là ghế trống, có thể làm cho người này thăng nhiệm Tử Vi đại đế cùng Câu Trần đại đế, như vậy hết thảy phiền nhiễu đều có thể tiêu trừ.
Khí tức Hạo Thiên cứng lại, tuy không cam lòng nhưng lời của Lý Trường Canh cũng có đạo lý, nghĩ tới sau này trong Thiên Đình cũng có người ngang vai ngang vế với mình, vẻ mặt liền không chút tình nguyện, nhưng ngay sau đó mặt hắn chợt động, nói:
- Chức vị Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân ta muốn từ trong Thiên Đình điều động một người nhậm chức, không biết ý của thái tể như thế nào?