Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 117 : Tường giải cơ quan
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi xuống phía dưới xem một chút!
Để lại những lời này, Nhạc Vũ rời khỏi Long Lân mã của mình, sau đó chạy xuống phía dưới chân núi, trên đường thuận tay xé đi áo ngoài của mình. Giờ phút này nơi đây là chiến trường, mặc dù phần lớn đều là người chết, nhưng trong đó không phải không còn người chỉ may mắn bị thương sống sót. Vô luận là ngựa hay y phục của hắn, đều có dấu hiệu của Nhạc gia thành, giờ phút này mang theo trên người thật không thích hợp.
Vô luận lần này có thu hoạch hay không, dù sao Nhạc Vũ không muốn cho những người khác biết được mình từng xuất hiện qua nơi này. Mặc dù tỷ lệ những người này còn sống sót thật sự là nhỏ đến đáng thương.
Giờ phút này mùi máu tươi lan tràn trên chiến trường đã hấp dẫn đại lượng yêu thú chạy tới. Mà trên bầu trời, cũng xuất hiện rất nhiều loài yêu cầm nghe mùi máu trong gió tìm đến.
Nhưng Nhạc Vũ đi lại nơi này cũng chưa xem có gì nguy hiểm. Những yêu thú kia đều có rất nhiều thức ăn để sẵn phía trước, chỉ cần Nhạc Vũ không chọc tới bọn chúng, không cùng chúng "tranh đoạt" thức ăn, cho dù là những yêu thú có tính tình hung hãn nhất, nhất thời cũng chẳng quan tâm đến hắn.
Một đường chạy ngang qua khôi lỗi cơ quan, Nhạc Vũ trực tiếp ngay miệng vết thương nơi ngực chui vào.
Đầu tiên hắn chú ý tới chính là tài liệu của loại khôi lỗi này. Hẳn là dùng xương sống của yêu thú cấp bốn đỉnh phong sắp đón thiên kiếp để làm long cốt, ba đường song song, bên trong dùng một loại kim chúc màu lam không biết tên để bao quanh hoặc điền vào trong khe hở. Sau đó lấy rất nhiều gân thú kết nối toàn thân cùng các đốt ngón tay. Nếu chỉ có một khôi lỗi quả thật không thể sánh bằng Sư Ngạc Thú, nhưng khi có mười mấy gân thú buộc quấn quýt chung một chỗ, lại khiến cho khôi lỗi cơ quan đánh ra được lực lượng thỉ kém hơn Sư Ngạc Thú một chút. Ở vùng bụng của khôi lỗi cơ quan khắp nơi đều có loại gân to như cổ tay một hài tử, điền đầy cả không gian bên trong.
Kế tiếp là các đốt ngón tay, cũng không có hàm lượng kỹ thuật gì, chỉ có chút vật lý thường thức, thứ này đều có thể chế tạo ra. Toàn thân trên dưới căn bản chỉ lựa chọn chút ít xương cốt cứng rắn nhất của yêu thú cấp bốn đỉnh phong chế tạo, xê xích không nhiều với những gì ghi chép bên trong sách vở.
Vấn đề là những phù văn điêu khắc bên trong, chỉ có khoảng mười phù văn thật thưa thớt, nhưng có thể làm cho khôi lỗi được nối kết cùng nhau. Cũng tỷ như phù văn huyền ảo được khắc trên long cót, tuy Nhạc Vũ không biết nó có tác dụng gì, nhưng dựa vào sức lực mà khôi lỗi này có thể đối kháng với Sư Ngạc Thú liền có thể hiểu được khôi lỗi hoạt động nhờ vào phù văn huyền ảo kia rất nhiều.
Lúc đầu Nhạc Vũ cũng không quá quan tâm, đến câu sau gương mặt hắn mới có chút dao động. Hắn lấy ra ngân châm cắm vào vết thương vùng hông đại hán, có tác dụng làm co rút mạch máu để cầm máu chảy.
Thật ra cho đến giờ phút này phía dưới của đại hán đã không còn thấy chảy máu, Nhạc Vũ còn đang cảm thấy kỳ quái, người này tại sao tới hiện tại vẫn còn chưa chết.
Sau đó lại cho hắn nuốt một viên thuốc trị thương, đây cũng chính là vật cứu mạng chân chính. Mặc dù Nhạc Vũ không cho là mình đang cần người này chỉ điểm thứ gì, nhưng lưu lại tính mạng hắn, xem như một đạo bảo hiểm. Nếu ngày sau thật sự có chỗ nào khó khăn, cũng không tới mức không còn người nào để thỉnh giáo.
Thời gian kế tiếp, Nhạc Vũ lại hết sức chăm chú đọc quyển sách.
Thật ra kể từ khi hắn thành công chế tạo ra Ngũ Hành Tụ Linh trận, Nhạc Vũ đối với phù văn trận pháp đã cảm thấy vô cùng hứng thú. Nhưng cho tới nay bị khốn trong tàng thư của Nhạc gia, hắn thật sự không tìm được lối vào, cuối cùng nghiên cứu về phương diện này không còn cách nào khác liền bị ngăn trở.
Ngày hôm nay lấy được quyển sách này, không thể nghi ngờ đã mở ra cho hắn một con đường rộng thênh thang. Nếu như vận dụng thật tốt, thực lực có thể tiến lên nhiều bậc thang, thậm chí trực tiếp có được lực lượng đối kháng tiên thiên cường giả cũng nói không chừng.
Vừa nghĩ tới chuyện tương lai, cho dù với lòng dạ của Nhạc Vũ, lúc này cũng đã kích động không thôi. Trong lúc nhất thời, hắn đã quên mất bên ngoài còn có Nhiễm Lực và Lâm Trác đang chờ đợi. Mà đợi đến khi hắn xem xong quyển thứ hai, trong mắt thoáng hiện quang mang kỳ lạ, nhìn về chút ít phù văn ở phía trước.
Mặc dù những chỗ tổn thương thoạt nhìn rất nghiêm trọng, thậm chí cả linh trận trọng yếu cũng bị phá hư. Nhưng giờ phút này ở trong mắt hắn, không phải không còn biện pháp đem ra chữa trị!