Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1194 : Quân Minh sính uy
Ngày đăng: 20:54 20/04/20
Bắc Vân đô thành, cự ly cách phương bắc đế đình khoảng chừng mười ức dặm.
Nhạc Vũ cùng Huyền Vũ và Nhai Tí toàn lực phi độn, cũng giống như trước đó, chỉ sau hai canh giờ đã đi tới đỉnh Các Linh sơn.
Chỉ thấy đế đình hành cung vốn khí tượng trang nghiêm hiện tại lại biến thành một mảnh chướng khí mù mịt.
Những binh tướng đang thủ vệ hiện tại lại tụm năm tụm ba, trên mặt tràn đầy vẻ mê mang không biết phải làm sao, lòng người bàng hoàng.
Mà tận sâu trong cung đình, từng đợt linh lực đang dị động.
Vô số tử kim sắc chiến xa hội tụ bên trong, chính là cấm quân mà Nhạc Vũ mới kiến tạo không lâu.
Mấy trăm vạn người đang bố trí lên một Tam Huyền Thủy Vân đại trận, toàn bộ canh giữ bên trong cung, tựa hồ đang thống khổ chống đỡ gì đó.
Cũng có vài cỗ hồn niệm khôn cùng vô hạn xông thẳng lên trời, cơ hồ không chút kiêng nể càn quét mọi nơi, áp bách toàn bộ tu sĩ bên trong đại thành.
Nhạc Vũ chỉ tùy ý liếc mắt nhìn qua, khóe môi trào phúng nhếch lên, sau đó phẩy nhẹ tay áo đem Hiên Viên Thu vẫn đang hôn mê bất tỉnh bên trong Diễn Thiên Châu đưa ra ngoài.
Nhạc Vũ nhẹ bắn lên mi tâm Hiên Viên Thu liền khiến cho hắn chậm rãi tỉnh lại.
Hắn liếc mắt nhìn quanh bốn phía, trên mặt hiện lên vẻ mê mang:
- Đây là nơi nào? Ta còn chưa chết sao? Bệ hạ…
Ngay sau đó ánh mắt hắn liền chú ý tới hai cự thú Huyền Vũ cùng Nhai Tí đứng phía sau Nhạc Vũ.
Ngay sau đó thân hình hắn chấn động ngây người, trong lòng rung động run rẩy, hoàn toàn im bặt.
Nguyên thần hóa thân của Huyền Vũ trong suốt hơn trăm năm cơ hồ hắn đều gặp mặt mỗi ngày, vô cùng quen thuộc.
Nhưng pháp lực của khối hóa thân này hiện tại lại gia nhập vào cảnh giới Hỗn Độn Chuẩn Thánh! Thật sự làm lòng người kinh hãi.
Tứ phương thần thú đều tự trấn áp tinh không một phương. Tích lũy công đức vô cùng vô tận nhưng cũng bị thiên đạo trói buộc, đồng đẳng như bị giam cầm. Ngoại trừ Thanh Long Chu Tước pháp lực cao thâm ngẫu nhiên có thể hóa thân xuất hành, Huyền Vũ Bạch Hổ cơ hồ không cách nào hạ trần.
Nếu đợi thêm mười năm sau, khi kết trận phòng thủ thì đừng nói là ba Đại La Kim Tiên, dù là năm người cũng không làm gì được.
Chỉ mới thành lập được mười năm đã có được tiêu chuẩn như vậy, thật sự đủ làm người khác vui mừng.
Quân Minh đánh ra một đạo lôi quang đã khiến đại trận gần như bị hủy diệt, cũng không tiếp tục ra tay, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường:
- Những con kiến hôi, không biết tự lượng sức mình!
Nói xong câu này, vẻ mặt Quân Minh lạnh lùng nhìn về phía Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh đang đứng trước điện.
- Tuy tu vi hai người các ngươi còn kém một chút, nhưng một thân bổn sự trị chính thực không tệ. Nếu chịu sẵn sàng góp sức cho trẫm, có thể đặc duẫn cho các ngươi giữ nguyên chức vị ban đầu!
Ngụy Thanh lập tức nhíu mày, trên mặt mơ hồ lộ ra vài phần tức giận.
Vẻ mặt Vi Minh Tử cũng lạnh lùng, hơi cúi người nói:
- Hôm nay tinh quân hiêu trương rầm rĩ như vậy, không e ngại ngày sau bệ hạ quay về bắt ngươi hỏi tội?
- Hỏi tội?
Quân Minh không khỏi thất thanh cười nói:
- Trẫm phụng mệnh Hạo Thiên thượng đế tới nhậm chức An Thiên Huyền Thánh đại đế, là danh chính ngôn thuận, làm sao lại có tội? Hơn nữa vị bệ hạ kia của các ngươi hiện giờ đang ở bên trong sát cục tại Bắc Vân quốc, bị yêu sư Côn Bằng mưu tính, có hơn mười Đại La Kim Tiên cùng vây công. Đã cách cái chết không xa, vẫn lạc trong khoảnh khắc. Cho dù Quân Minh ta thật sự phạm tội, hắn có năng lực gì làm khó dễ được ta?
Vài câu nói phía sau lại giống như kinh động lòng người, ở bên trong đại thành nhấc lên từng trận sóng to gió lớn.
Ngay khi Vi Minh Tử, Ngụy Thanh cùng mấy người Cự Linh Thần vẻ mặt đều khẽ biến, giật mình kinh hoàng…
Ánh mắt Quân Minh giờ phút này lóe lên lệ khí vô cùng sắc bén:
- Rốt cục ý các ngươi như thế nào?