Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 120 : Khôi sư Tần Việt
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Vận chuyển thành thục, bước đầu tiên Nhạc Vũ điều khiển khôi lỗi đi ra ngoài trăm thước! Sau đó cầm lấy trọng kiếm, lại lần nữa hoạt động toàn thân trên dưới, lập tức giống như hổ lạc vào đàn dê, xông vào trong đàn yêu thú trước mắt.
Trong số những con yêu thú này, cho dù đã đến cấp bốn đỉnh phong sắp độ kiếp, nhưng dùng cơ quan khôi lỗi cũng có thể tùy tiện đánh bay, lực chiến đấu hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Cho dù lần này nơi vùng ngực bị hao tổn, cánh tay trái gãy lìa, nhưng bầy yêu thú thật sự không thể chống lại. Xông qua đoạn đường này, Nhạc Vũ điều khiển khôi lỗi càn quét qua, một khi bị đụng vào, chí ít là bị thương nặng thậm chí là bỏ mình.
Nhạc Vũ cũng không có thâm cừu đại hận gì với đám yêu thú, chỉ đơn thuần là vì tranh đoạt đồ vật mà thôi. Ngoại trừ hiện tại hắn đang có nhu cầu cấp bách thu thập yêu lực kết tinh, bên trong thi thể những yêu thú kia cũng có không ít tài liệu vô cùng trân quý.
Đợi đến khi hắn đem toàn bộ không gian bên trong khôi lỗi chất đầy tài liệu thì đã gần đến khi trời tối. Giờ phút này đám yêu thú vẫn không có vẻ giảm bớt, Nhạc Vũ tự điều khiển khôi lỗi, cũng đã cảm thấy có vài phần mệt mỏi. Cộng thêm trước đó điên cuồng cướp đoạt, đã khiến cho công phẫn, những yêu thú cấp bốn đã bắt đầu có ý liên thủ. Tuy Nhạc Vũ vẫn còn có chút không cam lòng, nhưng đành phải thối lui khỏi trận tranh đoạt lần này.
Thật ra vào lúc này, bước chân của khôi lỗi đã vô cùng nặng nề, cơ hồ đã đạt tới cực hạn trọng tải. Ngay khi đình đài lầu các nho nhỏ bên trong được mở ra, những tài liệu quý trọng cơ hồ chiếm phần lớn diện tích bên trong đình viện. Đây là kết quả Nhạc Vũ chỉ thu thập những tài liệu trân quý nhất của đám yêu thú kia, nếu không phải như thế, chỉ sợ tòa đình viện này còn không chứa hết nổi.
Nhìn đống tài liệu chồng chất như ngọn núi, đại hán kia cũng giật mình đến ngây ngốc. Hắn nghĩ thầm trong suốt một năm nay, hắn liều chết liều sống cho những thành trì phía nam, thậm chí thiếu chút nữa mất cả tính mạng, nhưng thu hoạch được hồi báo sợ rằng còn chưa bằng một phần ba giá trị của những tài liệu này. Ánh mắt Nhạc Vũ cực kỳ sắc bén, ra tay tinh chuẩn. Thường thường chỉ chọn lựa phần giá trị nhất bên trong thi thể các yêu thú, thậm chí thấy có thứ tốt gì, ngay cả yêu thú còn sống cũng bị hắn đánh chết cướp lấy.
Tỷ như hai chiếc sừng Song Lân thú, bị Nhạc Vũ cứng rắn xé đứt xuống từ trên đầu một con Song Lân thú. Nếu như có được người có tay nghề giỏi, có thể trở thành bảo khố binh. Tỷ như mười mấy giáp tấm trước ngực Ngự Giáp Sơn thú cấp bốn, độ cứng rắn còn hơn cả một số yêu thú cấp năm, đây đều là đồ vật ngày thường không cách nào thu thập được từ trên chiến trường.
Nhưng đại hán kia vẫn liên tục cười lạnh. Tên tiểu tử kia cho là có thể khởi động được khôi lỗi, tiêu hao yêu lực kết tinh thì có được lợi ích. Tuy rằng ngũ hành linh thạch thật khó thu thập, nhưng không phải không mua được. Những yêu lực kết tinh đơn thuộc tính lại chân chính thưa thớt, những loại tài liệu này làm sao có thể so sánh được? Sự tiêu hao khi khởi động cơ quan khôi lỗi còn cao hơn việc thu hoạch số tài liệu này rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt của vị thiếu gia trước mắt, Tần Việt chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo bừng lên trong lòng của mình. Vốn sau khi được xử lý vết thương, thân thể vừa có chút dễ chịu, nhất thời lại khôi phục rét lạnh như trước đó. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Hắn không phải lo lắng bị tra tấn bức cung, nhưng hắn chân chính để ý chính là vẻ mặt hời hợt của Nhạc Vũ khi nói ra những lời đó cùng với thái độ hồn nhiên không hề xem tính mạng của người khác là chuyện gì lớn lao.
Hơn nữa quả thật đúng như lời đối phương đã nói, muốn dùng cách này uy hiếp đối phương mà làm đối phương trở mặt, đúng là không cần thiết. Xem cách làm việc của thiếu niên này, Tần Việt thực sự rất tin đối phương là người tuyệt đối có thể nói được thì làm được. Vừa làm cho hắn phải nhận hết khổ sở, vừa làm hắn muốn chết không được muốn sống không xong.
Không khí bên trong tiểu đình đột nhiên dần dần ngưng trọng. Đúng lúc này phía dưới hai người lại đung đưa kịch liệt, sau đó cơ quan khôi lỗi đột nhiên ngừng lại, cũng may Nhạc Vũ phản ứng bén nhạy, kịp thời điều khiển khôi lỗi ngồi xổm xuống, sau đó cánh tay phải chống đỡ về phía trước mới không bị té xuống.
Nhạc Vũ dùng thần niệm liên hệ với Hồn Thạch, tiến vào trạng thái dò xét, bắt đầu lặng yên tra xét toàn thân khôi lỗi, đến cuối cùng khẽ cau mày. Chẳng qua hắn mới rời khỏi Hồn Thạch không bao lâu, nhưng gân thú nơi chân trái cơ quan tượng gỗ lại còn có vùng thắt lưng lại phát hiện tình huống bị gãy lìa mảng lớn.
Mà lúc này Tần Việt lại cười lạnh một tiếng:
- Ngũ Hành Tụ Linh trận của ngươi xuất ra lực lượng thật sự quá lớn, những gân thú kia căn bản không cách nào thừa nhận. Sau khi chiến đấu suốt mấy giờ lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi một canh giờ, ở giữa chưa từng nghỉ ngơi qua, thật nghĩ là khôi lỗi thì không biết mệt sao?