Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 122 : Ai ưu ai kém

Ngày đăng: 20:43 20/04/20




Phía tây Bắc Mã Nguyên, phía nam Vân Sóc Hà, mấy chục cự thú đang cúi đầu uống nước bên sông, đối diện với nhóm cự thú, trong mơ hồ phương xa có thể nhìn thấy một tòa đại thành đứng sững trong sương, phía trên con sông lớn.



Bên trong đám cự thú không thiếu những cự thú nanh vuốt bén nhọn, hình thái dữ tợn, nhưng phần lớn lại có vẻ ôn hòa thuần phục. Trong đó nhỏ nhất không quá ba trượng, lớn nhất còn hơn trăm trượng, trên lưng có trọng giáp như núi, khi di động giống như sấm sét. Bên trong bối giáp còn mở ra mấy chục căn phòng dùng để cung cấp cho người cư ngụ bên trong.



Mà giờ khắc này bên trong căn phòng lớn nhất, Tiên Vu Bình vừa đưa mắt nhìn vào tòa thành trì được bao phủ bên trong sương mù xa xa, vừa uống rượu ngon, trên mặt tràn đầy nụ cười thích thú.



- Tổ tiên của gia tộc ngươi đúng là có ánh mắt thật tốt, bên trong con sông này có tới hơn hai trăm vạn mẫu ruộng tốt, còn có lợi ích vận chuyển đường sông, thật sự là một địa phương tuyệt hảo! Nếu ngày sau có thể phát triển, chưa chắc sẽ bại bởi Lê thành!



- Sư phụ nói đùa! Lê thành vô luận địa thế địa lý cũng vượt xa Đạm Vân thành, hôm nay đại thế đã thành, tuyệt không phải bất cứ tòa thành nào tại Bắc Mã Nguyên có thể đuổi kịp.



Ở bên cạnh Tiên Vu Bình, Hồng Hạo cười khổ nói. Hắn khoảng chừng hai mươi hai mươi mốt tuổi, mặt như thoa phấn, đôi môi đỏ hồng như tô son, lúc này cười lên lại có vẻ xinh đẹp bức người, làm người bên trong phòng liền có cảm giác như hoa mắt thần mê.



Dù là Tiên Vu Bình cũng có cảm giác hơi giật mình.



- Nói đến Đạm Vân thành, nơi này quả thật có ích lợi vận tải đường sông, nhưng những loài cá ăn thịt người trong sông gia tộc nhà đệ tử giết mãi không hết. Hơn nữa trăm vạn mẫu ruộng tốt kia, lại bị Vân Vụ Cự Hà ngăn cách. Tuy không bị yêu thú yêu cầm quấy nhiễu, nhưng những loài cá sấu cua lớn ẩn hoạn cũng làm người thật phiền não. Muốn khai thác ra ngoài, lại càng thêm khó khăn vô cùng, con sông lớn này đã biến thành trở ngại lớn nhất của tòa thành. Lại nói cho dù giải quyết được những vấn đề này, khởi bước cũng đã quá muộn. Đời này của đồ nhi, chỉ có thể nhìn thấy được Đạm Vân thành đạt được phân nửa Lê thành đã thấy tròn tâm nguyện.



Tiên Vu Bình bĩu môi, biết đồ nhi mình nói chuyện khởi bước quá muộn là có ý gì. Đạm Vân thành vốn có lợi ích nông thương kết hợp, nguyên không chỉ có bước phát triển như hôm nay mà thôi. Nhưng tiếc là sáu mươi năm trước trước khi Hồng gia hoàn toàn chấp chưởng quyền to, mấy trăm năm liên tục trong Đạm Vân thành nội loạn không ngừng, căn bản không cách nào tạo thành thế hợp lực. Đây chính là bệnh chung của cả Đông Thắng đại lục. Khi gian khổ lập nghiệp có thể hợp tác lẫn nhau, nhưng khi tình cảnh tốt hơn một chút, lại nội đấu không ngừng nghỉ.



Bất quá chuyện của Đạm Vân thành không có quan hệ gì tới hắn. Cho dù đó là gia tộc nơi đệ tử xuất thân, Tiên Vu Bình cũng không muốn đến quan tâm. Hắn thuận miệng nói đùa vài câu với Hồng Hạo, lại đột nhiên thở dài một tiếng.



- Nói như vậy, lần này Hồng gia các ngươi là muốn mạo hiểm đánh cược một lần?



- Sư phụ, thù hận giết đệ giết thúc, Hồng Hạo há có thể không báo phục?



Hồng Hạo nghe vậy buông chén rượu xuống, vẻ mặt nghiêm nghị:




- Hắc! Ta xem khôi lỗi này có thể đã đủ địch lại mấy linh thú cấp năm kia! Mặc dù là con Sư Ngạc thú ngày đó cũng đủ sức đánh một trận!



Ngẩng đầu nhìn lên phía trên tay trái khôi lỗi đã được chữa trị hoàn toàn, thần sắc Tần Việt cực kỳ phức tạp.



Nếu như khôi lỗi này thuộc về mình, như vậy đương nhiên hắn sẽ vô cùng hưng phấn. Nhưng bây giờ nó đã được đổi chủ. Cho dù có mạnh mẽ bao nhiêu, càng thêm lợi hại bao nhiêu, cũng không còn liên quan gì đến hắn.



Trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp khổ sở, bất quá chỉ thoáng qua Tần Việt lại mạnh mẽ lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ này, ít ra không hề biểu lộ trên mặt của mình.



- Nga? Tần đại thúc lại nắm chắc đến như vậy sao?



Đứng dưới chân cơ quan khôi lỗi, Nhạc Vũ đang khắc phù triện, giờ phút này cũng cười quay đầu lại:



- Thật ra nó có thể chống lại được nguyên thú cấp năm bình thường thì ta đã đủ hài lòng!



- Nguyên thú cấp năm? Hắc hắc!



Tần Việt cười lạnh một tiếng:



- Tài liệu cấu tạo của cỗ khôi lỗi này dù đi khắp Bắc Mã Nguyên cũng thật sự hiếm thấy. Nếu ngay cả nguyên thú cấp năm còn không thể địch nổi, Tần Việt này quả thật uổng phí đã học về Cơ Quan thuật nhiều năm như vậy! Những linh thú thì ta không dám nói, nhưng thượng vị dị thú cũng đã đủ áp chế!



Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, với cái nhìn khách quan, Tần Việt thật có kiến thức rộng rãi. Phán đoán có thể địch nổi dị thú cấp năm đúng là không có sai lầm. Chẳng quả hôm nay điều hắn muốn biết nhất không phải là cân nhắc thực lực giữa khôi lỗi cùng yêu thú.



- Như vậy tiên thiên thì sao? Tần thúc cho rằng khôi lỗi này cùng đám tiên thiên cường giả ai ưu ai kém?