Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1220 : Nhị hoàng gặp nhau
Ngày đăng: 20:55 20/04/20
Từ bên trong thế giới Cực Lạc Thiên thoát ra, Nhạc Vũ chỉ nhìn thấy hai người Mạnh Chương thần quân cùng Ô Sào đang đứng cách đoàn vân khí lốc xoáy trên đỉnh núi không xa.
Thần sắc hai người hoàn toàn khác nhau, Mạnh Chương đang cau mày lâm vào trầm tư, Ô Sào lại tràn đầy ý cười trên mặt, tay áo đỏ tươi liên tục phấp phới chẳng khác gì một ngọn lửa đang nhảy nhót.
Trông thấy Nhạc Vũ cùng Đương Đồ chân quân đi ra, trong mắt hai người đều mang theo thâm ý liếc mắt nhìn lướt qua Đương Đồ.
Thoáng thi lễ, Ô Sào mở miệng cười nói:
- Bệ hạ đúng là tính kế lợi hại, một Chúc Long tàng trân Cực Lạc Thiên liền khiến Bắc Câu Lô Châu mất đi hai vị đầu lĩnh. Uy thế Nhân đạo đại hưng không còn cản trở. Phỏng chừng chỉ cần thêm ngàn năm là có thể áp chế toàn phương bắc. Hiện giờ ta đối với bệ hạ lại tăng thêm mấy phần tin tưởng, hoặc có thể sẽ có một ngày hoàn toàn được tâm nguyện trong lòng ta.
Trong lúc nói chuyện hắn không hề có chút cố kỵ, Đương Đồ cũng không hề tỏ vẻ xấu hổ chút nào.
Đi vào Cực Lạc Thiên truy sát Nhạc Vũ đều có duyên cớ, nhưng không quan hệ gì tới việc hưng suy của Yêu tộc.
Nhân vật Chuẩn Thánh như hắn, cũng không có hậu duệ hay tổ tiên gì, dù Yêu tộc bị diệt sạch cũng không liên quan tới hắn. Vô luận hắn đi tới nơi nào đều có người dùng lễ đối đãi, cho dù trước mặt vài vị Đạo tổ thánh nhân hắn cũng có chút địa vị.
Nếu đã đầu nhập vào dưới trướng Nhạc Vũ, lại không còn cơ hội giãy thoát, nếu còn vì chuyện Yêu tộc hưng vong mà rối rắm, như vậy chỉ là tự tìm khó chịu.
Nhạc Vũ nghe vậy cũng không lưu ý tới, chỉ khẽ cười nhìn qua Mạnh Chương nói:
- Thần quân hiện tại đã tin tưởng rồi chứ? Trẫm có một ngày sẽ vì Long tộc các ngươi lấy được một địa phương ở lại?
Ánh mắt Ô Sào lẫn Đương Đồ đều chớp động, thầm nghĩ thì ra là thế. Chẳng thể trách cuộc chiến hôm nay vị đứng đầu tứ linh thần thú này lại dụng tâm ra sức đến như vậy.
Nguyên lai giữa hai người còn có giao dịch như vậy, Mạnh Chương thần quân vẫn im lặng thật lâu, chưa từng nói chuyện. Nhíu mày suy ngẫm một lúc, thẳng đến nửa khắc sau hắn kiên quyết phẩy tay áo nói:
- Tâm kế thủ đoạn của bệ hạ thật sự tuyệt đỉnh. Thần thông đại pháp cũng khiến người khác nhìn không thấu. Chẳng thể trách có thể chấn hưng phương bắc đế đình, trở thành người đứng đầu phương bắc. Hiện giờ Mạnh Chương thật có ý nghĩ muốn thử xem một lần. Xin hỏi bệ hạ muốn ta làm sao giúp ngươi?
Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, lựa chọn của Mạnh Chương vốn nằm trong sự dự liệu của hắn.
- Trước mắt có một chuyện cần có thần quân tương trợ. Thỉnh thần quân cùng ta đến Các Linh sơn một chuyến…
Ngồi bên cạnh là một cổn phục nam tử, hình dáng kỳ vĩ, đang ngồi xếp bằng sau bàn, đang tự uống rượu.
Giờ phút này nghe vậy động tác có chút dừng lại, đưa mắt nhìn ra ngoài điện. Sau đó chợt ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn, nói:
- Mười lăm năm trước phương bắc quần tinh rơi xuống, mười lăm năm sau lại thêm một vị Chuẩn Thánh vẫn lạc. Tiểu muội ngươi đã loạn tâm rồi sao?
Sắc mặt Nữ Oa trầm xuống:
- Ai hỏi ngươi việc này? Trước mắt thiên cơ lẫn lộn, ta đã không còn cách nào nhìn thấy được việc tương lai! Huynh trưởng ngươi thân là Tam Hoàng, vị nghiệp đã gần với ta, còn tinh thông Hà Đồ Lạc Thư, tự diễn tiên thiên quẻ tượng, khả năng thôi diễn thiên cơ còn hơn ta. Lần này ắt là phải có chút đoạt được đi!
- Nguyên nhân chính là vì ta là một trong Tam Hoàng, mới không thể dễ dàng nói tới.
Phục Hy cười thất thanh, trong mắt lộ ra vài phần khổ sáp:
- Tiểu muội ngươi biết rõ, ta bởi vì Nhân đạo công đức thành tựu Tam Hoàng vị nghiệp. Nếu không muốn vị nghiệp tiêu giảm, gặp phải nguy cơ vẫn lạc, cả cuộc đời này cũng không thể đi làm bất cứ việc gì trái với Nhân đạo. Đời này chuyển kiếp trên Nhân tộc, đã không còn liên hệ gì với Yêu tộc. Cho dù ta thôi diễn được thiên cơ biến hóa, cũng sẽ không báo cho ngươi!
Thanh âm hắn lạnh lùng, lộ ra vẻ hờ hững. Thấy sắc mặt Nữ Oa phiếm xanh, ngữ khí Phục Hy vẫn không thay đổi, thản nhiên nói tiếp:
- Bắc phương Nhân đạo đã đạt xu thế chấn hưng rầm rộ, đã không thể trở. Phương bắc đế đình lại thanh thế cực thịnh. Cho dù An Thiên Huyền Thánh đại đế ngày sau có chút suy sụp, trong ba ngàn năm cũng nhất định chiếm lĩnh Bắc Câu Lô Châu. Việc này tiểu muội ngươi nên hiểu cho rõ ràng, vì sao cứ muốn nghịch thiên đạo mà đi? Ngươi có thể cản trở được ngàn năm, trở được vạn năm, lại không có khả năng vĩnh viễn giúp cho phương bắc sa vào hoang dã!
Vẻ mặt Nữ Oa càng thêm hờn giận, thanh âm cũng chuyển sang lạnh lẽo:
- Huynh trưởng chớ quên, ngươi chung quy cũng là Yêu loại trong miệng Nguyên Thủy kia! Bổn cung cũng không phải muốn thật sự ngăn trở, chỉ muốn thiên đạo quay lại, khôi phục nguyên lai mà thôi!
- Yêu loại? Nguyên lai?
Hy Hoàng lại tràn đầy ý khinh thường:
- Huynh trưởng của ngươi kiếp trước đã vì Yêu tộc tận tâm tận lực, thậm chí rơi xuống kết quả thân vẫn. Cho dù có chuyện gì thua thiệt, cũng đã trả đủ. Tiểu muội ngươi muôn ngàn tính kế chỉ là muốn tiếp tục trì hoãn, nhìn xem ngày sau Yêu tộc còn cơ hội trở mình nữa hay không mà thôi. Thật sự là si tâm vọng tưởng. Ngày thiên đạo bổ hoàn, đó là ngày tận thế sẽ đến. Ngoại trừ ta và ngươi, trong hồng hoang còn có thể có bao nhiên nhân sĩ thần thông giữ mạng? Dù thần thông Yêu tộc có cường thịnh trở lại, khi đó cũng là vô dụng!