Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1237 : Trước cuộc đại chiến!

Ngày đăng: 20:55 20/04/20




Ngay trong thoáng chốc ánh mắt cực lớn kia bị dập nát, ở cách xa mấy ức dặm trên không đồng dạng có một đoàn vân quang viên hình bị sinh sôi xé nát.



- Một kích này đúng là xứng với danh xưng Thiên Đế của hắn! Trong dĩ vãng ta đúng là có chút khinh thị hắn, thần thông như thế nếu đổi lại là ta chỉ sợ không cách nào chống đỡ. Cũng không biết hai mươi lăm năm trước rốt cục là ai làm cho hắn thua bại ở Nam Hải Long mộ mà về?



Trước đoàn vân quang viên hình kia, có bốn người đang ngồi. Chính là Văn Thù, Ngọc Đỉnh cùng Dương Hạo, Dương Hạo đang ngồi xếp bằng, kim văn lóe ra toàn thân, tản ra từng trận kim quang.



Người cuối cùng dung mạo đẹp như nữ tử, một thân bạch y đạo sam, chính là Từ Hàng.



Trong miệng Văn Thù tán thưởng một tiếng, ánh mắt dần dần ý vị thâm trường.



- Bao nhiêu năm nay cũng phục hắn có thể ẩn nhẫn như thế!



Trong lời nói mặc dù có vẻ kiêng kỵ trào phúng, nhưng không thiếu địch ý, Từ Hàng ngồi bên cạnh cũng cau chặt mày.



- Hạo Thiên mạnh mẽ ta và ngươi cũng đã sớm có dự kiến. Ở chỗ sư tôn những năm gần đây năm lần bảy lượt đều đề cập tới. Người này từ thời thượng cổ, cũng từng nổi tiếng một phương, mới được tổ sư chọn lựa làm đệ tử. Tuyệt không khả năng là người bình thường! Ở trong mắt ta, ngược lại chính là đại trận cùng Nhai Tí thật khó giải quyết…



- Nhai Tí!



Vẻ mặt Văn Thù vặn vẹo, biến ảo không chừng, cuối cùng than nhẹ một tiếng:



- Đây là yêu nghiệt! Định Thần Hoàn vì sao lại rơi vào tay Uyên Minh. Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu đại pháp nếu có thêm Định Thần Hoàn, thế gian linh bảo ngoại trừ Côn Luân Kính hoặc thủy tổ nhị long sống lại, cơ hồ ta không nghĩ ra có loại linh bảo thần thông gì có thể khống chế! Dưới Hỗn Độn Kim Tiên cho dù có tới nhiều hơn cũng chỉ vô dụng. Mà có là Chuẩn Thánh nhân vật nếu chỉ mới đạt tới sơ cảnh vô luận là bốn năm vị hay bảy tám vị thậm chí là mười mấy hai mươi cũng chỉ có thể đánh ngang tay…



- Phương pháp duy nhất là dùng lực đánh phá!



Từ Hàng nhướng mày, cắt đứt lời nói của Văn Thù, tiếp theo cười khổ:



- Lần này chúng ta triệu tập nhiều Chuẩn Thánh, có thể thắng được Nhai Tí chỉ có một vị. Có mặt Hạo Thiên chỉ sợ cũng không được rảnh tay. Kế sách hiện giờ chỉ có thể khiến bốn năm vị Hỗn Độn Kim Tiên kiềm chế. Lần này cũng may sư đệ dùng Huyễn Mục Thiên Chiếu Pháp có thể nhìn thấy được Nhai Tí có Định Thần Hoàn. Bằng không chỉ sợ chúng ta không trở tay kịp!



Vừa nói tới đây chợt dừng một chút, Từ Hàng bỗng dưng phẩy tay áo, triệu tới một đoàn vân quang, khiến ba ngàn vạn dặm quanh Đào sơn đều hiện rõ trong mắt:



- Còn có tòa đại trận kia hơi có chút cổ quái. Dù là ta cũng xem không hiểu lắm! Đáng tiếc hai ngày này mười một vị Hỗn Độn Kim Tiên chỉ mới có sáu vị đến nơi. Nếu không như thế ta nhất định không cho hắn bố thành trận này!
- Nhưng ta thường nghe nói vị An Thiên Huyền Thánh đại đế này thủ đoạn siêu phàm, trí kế xuất chúng. Lần này có thể bình yên thoát thân hay không thật cũng khó nói. Nói không chừng hắn có thể xoay chuyển càn khôn?



Kim Linh thánh mẫu lắc đầu, thần tình đầy vẻ mỏi mệt:



- Như thế nào có thể? Từ Hàng bố trí ta và ngươi đều rõ ràng, cơ hội thoát thân thật là bé nhỏ. Cho dù có thể bình yên về bắc, cánh chim mất hết, căn cơ hủy diệt. Trong vòng vạn năm thật khó thể hồi phục…



Trong lời nói mang theo vẻ tiếc nuối tràn đầy lẫn thở dài không thôi. Nam tử kia nghe vậy cũng không phản bác, nhìn về phương hướng Đào sơn trong ánh mắt mang theo vài phần tiếc hận.







Cơ hồ cùng một thời gian, ở phương bắc xa xôi đồng dạng có hai bóng người đang khoanh tay đứng thẳng trên trời cao.



Người đứng phía trước mái tóc màu lam, mắt lạnh như băng, chính là Côn Bằng, ánh mắt sâu kín nhìn thẳng phương bắc.



- Từ thời thái cổ, ta tung hoành hồng hoang đến nay đã hơn hai mươi vạn năm, từ khi lọt lòng tới nay chưa từng bị thua bại trong tay người nào!



- Không ngờ trong ba mươi năm nay, trước có Nhai Tí bị quản chế, hơn mười yêu thánh thân vẫn. Sau có Chư Kiền vẫn lạc, Đương Đồ bội phản tại Cực Lạc Thiên. Liên tục hai lần đều bị bại trong tay một Thái Thanh Huyền Tiên cảnh nho nhỏ! Khiến Yêu tộc ta mất hết Nam Chiêm Bộ Châu!



Thanh âm trầm thấp, lại tràn đầy tức giận, khiến sóng biển bên dưới khuấy động, cuồng phong gào thét, bão tố dâng trào.



Thanh âm giận dữ dù cố gắng cưỡng chế vẫn vang vọng ra xa.



- Thậm chí cho tới bây giờ muốn cùng người nọ đánh một trận chiến công bình cũng không hề có kế hay. Lần này cho dù mượn lực lượng Nhân tộc kiềm chế cũng không mười phần nắm chắc khôi phục được mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu! Chẳng phải thật sự buồn cười?



Hắn cười lạnh một tiếng, bỗng dưng quay đầu nhìn ra sau. Chỉ thấy trong biển mây do hắn dùng yêu lực khôn cùng tạo thành đang có ngàn vạn yêu thú ẩn giấu bên trong không ngừng vũ động.



Nhưng giờ phút này Côn Bằng chỉ nhìn chăm chú vào một người mặc kim y, khuôn mặt phiếm xanh, trong đôi mắt lấp lóe điện mang!



- Vũ Dực Tiên! Ngươi có nguyện giúp ta?