Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1317 : Minh Hà chi vẫn
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Bên trong Phần Minh Thiên lập tức biến thành tĩnh mịch, sau một lát Nhạc Vũ mới quay đầu lại:
- Làm bộc cho ta?
- Đúng vậy!
Ứng Long ngẩng cao đầu, sắc mặt kiên nghị:
- Bệ hạ vốn là Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế, đế khí tràn đầy, đã hiện Thiên Đế mệnh cách. Thế giới này người có thể làm cho ta cam tâm cúi đầu xưng thần ngoại trừ bệ hạ không còn người khác. Nhưng không biết bệ hạ có lưu ý tới ta?
Chiến Tuyết nhăn mày, mấp máy môi như muốn khuyên can nhưng cuối cùng cũng không nói được một lời. Nhạc Vũ chợt bật cười, nói:
- Có gì không thể?
Bỗng dưng kiếm quang chợt lóe, lập tức đem xiềng xích quấn quanh người Ứng Long chém thành vô số mảnh nhỏ.
Chiến Tuyết bỗng dưng bước lên trước một bước đứng sau lưng hắn, sáu cánh tay vẫn giữ nguyên binh khí, đối với Hạn Bạt cùng Ứng Long nàng vẫn còn mang theo vài phần ý tứ phòng bị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ứng Long được giải khai trói buộc ngược lại có chút không dám tin. Cuối cùng hắn bỗng dưng cười lên một tiếng điên cuồng, cương khí toàn thân dâng lên, đem những xiềng xích còn vướng trên thân thể bức hết ra ngoài.
Tiếp theo sắc mặt hắn chợt vặn vẹo, đưa mắt nhìn Hạn Bạt, trong mắt tràn đầy vẻ tưởng niệm cùng hối hận. Hai tay hắn nắm chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt tuôn đầy máu tươi, sau một lát chợt cười thảm một tiếng.
- Bảy vạn năm tai ương lao ách, một khi thoát khốn thật không ngờ là tình cảnh này! Ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được, Ứng Long a Ứng Long, ngươi đúng là hạng người vô năng!
Nhạc Vũ nhếch nhẹ môi, trong lòng cũng giảm bớt tâm tình xem thường người này, thấy hai người kia nhìn nhau đăm đăm, cơ hồ không thể dời được ánh mắt, hắn cũng không quản tới, nhìn thẳng Minh Hà:
- Vì việc của họ chậm trễ lâu như vậy, ngươi không tìm cơ hội chạy trốn sao?
Vẻ mặt Minh Hà càng thêm khó xem, Nhiên Đăng bỏ chạy, Nhạc Vũ đã trực tiếp đem Trấn Thiên Tỳ ném vào bên trong Thai Thàng Hư Không thế giới, phối hợp cùng Trấn Thế Chung đem ba mươi sáu viên Huyết Linh Thần Châu áp chế tới mức không thể nhúc nhích.
- Minh Hà lão tổ, khống chế cửu u hai mươi vạn năm, thượng cổ đại năng đã vẫn lạc?
Ý nghĩ vừa dâng lên, trong mắt Hạn Bạt cũng biến thành mờ mịt. Một tia khủng hoảng cùng không biết nên làm sao bỗng dưng dâng lên trong lồng ngực hai người.
Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên lại thật dễ dàng bị tử vong dưới kiếm Nhạc Vũ!
Thế gian này thực sự có kiếm quyết bá đạo hung hãn không nên tồn tại trên nhân thế như vậy sao?
Hai người nhìn qua Nhạc Vũ, tuy đánh ra một kiếm cả người hắn đều rướm máu, bị thiên ý cắn trả tổn thương, nhưng trong lòng hai người lại càng thêm kính sở, chỉ cảm thấy người trước mắt cao không thể chạm tới.
Kiếm quyết bị thương thiên đố kỵ không nên tồn tại trên đời, tuyệt thế anh hào không nên lưu lại trên thế gian! Nhân vật như vậy chỉ có thể làm người càng kính sợ.
Nhạc Vũ cũng chau mày, sau một lát thần hồn mới giãy dụa thoát ra khỏi tình hình bị thiên ý cắn trả đau đớn.
Đến cuối cùng vẫn phải sử dụng Thiên Mệnh kiếm, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chiến lực hiện giờ của hắn tuy có thể kề vai cùng Thái Thượng Kim Tiên tuyệt đỉnh, Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết bay lên trình tự vô thượng thậm chí còn tốt hơn xưa. Nhưng muốn tru diệt một Thái Thượng Kim Tiên cùng giai, khó càng thêm khó. Đi tới cảnh giới hiện tại, sẽ có vô số thủ đoạn có thể lẩn tránh kiếp số chính mình.
Với Minh Hà, cho dù hắn cùng Chiến Tuyết hợp lực cũng khó ngăn trở Minh Hà liều chết bỏ chạy.
Một kiếm mới vừa rồi cũng không giống như trận chiến tại phương bắc mấy chục năm trước, lúc đó Côn Bằng đã bị Lục Áp Mạnh Chương kích đấu, pháp lực vốn đã bị hao tổn hơn phân nửa, thương thế thật trầm trọng.
Mà trận chiến hôm nay Minh Hà cũng đang ở lúc đỉnh phong, khiến một kiếm bị cắn trả cũng nặng hơn ngày ấy!
Thở phào một hơi dài, bình phục khí cơ rối loạn trong thân thể, Nhạc Vũ đem kiếm biến ảo thành Tam Diệu Như Ý Ngũ Hành Phiến, đánh ra Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, liền đem thập nhị diệp huyết liên cuốn tới bên người.
Ngũ sắc linh quang thấm vào, tan rã thần hồn của Minh Hà bên trong, mà bên trong Thai Tàng Hư Không thế giới tuy còn sót lại một bộ phận bổn nguyên của Minh Hà nhưng lại bị một chung một ấn tỳ áp chế vẫn không thể động đậy.
Ứng Long bỗng nhiên chợt động, ngẩng đầu nhìn trời. Dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng vẫn có thể cảm giác một viên huyết sắc tinh tú chói mắt đang rơi xuống!