Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1354 : Tái ngưng đạo tâm!
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Ý niệm của Nhạc Vũ ẩn hiện vô số hình ảnh, cả đời hắn, hết thảy vui vẻ sung sướng, bi ai, ưu thương, thậm chí ngày đó bị thiên đạo nghiền áp giãy dụa, kháng cự cùng bất đắc dĩ, tựa như từng bức họa liên tục hiện lên trong đầu.
Chỉ trong một chốc, Nhạc Vũ cảm thấy đạo tâm kiên cố của mình đều muốn vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Đủ loại lưu luyến, vướng bận, bất an, kính sợ theo bản năng đối với thiên đạo, chỉ thoáng chốc đều như ngọn núi lửa mạnh mẽ bùng nổ vỡ bờ trong lồng ngực.
Ngũ Hành phù trận giờ khắc này hoàn toàn không thể khống chế, bên trong kinh mạch Ngũ Hành chân khí không ngừng đấu đá lung tung, thiên địa linh lực quanh người cũng không ngừng sôi trào dao động.
Quấy động toàn bộ linh mạch bên trong thế giới Diễn Thiên Châu chấn động không ngớt.
Hồn niệm của Ngao Tuệ cùng Nguyệt Như đều lập tức tràn đến, ẩn hàm nỗi bất an lo lắng vô hạn.
Nhưng còn chưa đợi họ có động tác, Nhạc Vũ bỗng dưng thở dài một tiếng, thương cảm, bất an, vui sướng, chờ mong, từng tiếng than thở thật khẽ đến mức không thể nghe thấy phảng phất như toàn bộ cảm xúc đều hỗn hợp chung một chỗ.
Ngay sau đó bên trong Thiên Ý Phủ giống như lâm vào một mảnh tử tịch, vô luận là Ngao Tuệ hay Liễu Nguyệt Như, hoặc Sơ Tam Đằng Huyền sắc mặt đều giật mình, tinh thần chấn động.
Cảm giác như thần hồn của mình bị một tiếng thở dài của Nhạc Vũ hoàn toàn thanh tẩy, có một loại lĩnh ngộ nảy sinh trong lòng.
Mà linh lực ba triều chấn động không ngớt cũng giống như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối trấn áp, bất chợt không còn nửa phần động tĩnh.
Ngũ Hành phù trận bên trong đan điền cũng giống như thời gian nghịch lưu, chân khí va chạm rối loạn đều rút về, khôi phục lại bình thường như cũ.
Đạo tâm phá nát đồng dạng đang niêm hợp trở lại như trước.
Vui, giận, buồn, bi, hoan, đau, sầu, ai đều không thiếu một thứ nào.
Trung tâm thần hồn cũng giống như đang bốc hơi, càng thêm mạnh mẽ.
- Chính là ma chướng của ta. Ta chính là ta, cần gì phải truy tìm sự tinh thuần tuyệt đối của đạo tâm làm gì?
- Đạo tâm kiên cố, quả thật thuần túy cứng rắn, sáng ngời chói lọi, lại thật dễ vỡ, tâm ta nhiễm đủ loại màu sắc trên thế gian, cũng chính là bản tâm, cho dù vỡ tan cũng không có gì đáng hối hận!
Bật cười một tiếng, Nhạc Vũ thu hồi tâm tình, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh sáng sủa.
Đủ loại tạp niệm tích tụ trong lồng ngực, đủ loại lo lắng giờ khắc này đã tan biến không còn một mảnh.
Luôn luôn không đạt tới đạo tâm tinh thuần, nhưng giờ phút này hắn lại đạt tới.
Nhạc Vũ không khỏi thở phào một hơi, hắn biết được lần này cơ hội tiến vào Hỗn Độn cảnh giới đề thăng ba thành!
Lẽ ra hắn phải vô cùng vui sướng, nhưng giờ phút này thần hồn của hắn đang nằm trong trạng thái vô dục vô cầu, cơ hồ không có nửa phần cảm xúc, cũng không hề có chút ý mừng.
Hắn lại nuốt vào một quả Bồ Đề Tử, vung tay khẽ vẫy, mở ra Đạo Đức chân kinh.
Nàng đang ở bên trong đại quân, chậm rãi thảo phạt mặt đông Ám Giới, một đường tẩy sạch thiên ma, không ai là đối thủ.
Khi ý niệm của Nhạc Vũ tràn tới, Chiến Tuyết hình như cũng có nhận thấy, liếc mắt nhìn quanh, trong mắt mang theo nghi hoặc thu hồi tầm mắt.
Bản thể Nhạc Vũ cũng hiện lên ý cười, có thể rõ ràng cảm ứng sát lực quanh thân Chiến Tuyết càng thêm tinh thuần.
Trước đó nàng cắn nuốt thần tinh của Xi Vưu cùng Hình Thiên, cũng đã dần dần dung hợp, bản thân đạt tới pháp tắc giả thuyết tầng mười chín cũng đã gần viên mãn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hai mươi năm chinh chiến trong Ám Giới, trải qua vô số huyễn pháp ma luyện, giờ phút này đạo tâm của nàng đã kiên cố như tường đồng vách sắt.
Hết thảy biến hóa đều nằm trong chờ mong của hắn.
- Chỉ cần thêm năm mươi năm, năm mươi năm sau bên trong Thiên Ý Phủ xem xong Hỗn Độn đạo điển là có thể thành tựu Thái Thượng cảnh giới. Lấy lực chứng đạo, Hỗn Độn Thái Thượng…
Thu hồi hồn niệm, ngay khi Nhạc Vũ dự định rút khỏi Ám Giới.
Tiếp theo sau đó hắn chợt ngẩn ra.
- Người này là Dương Hạo?
Dương Hạo vẫn mặc kim giáp, cầm Định Hải Thần Châm trong tay, là tiên phong toàn quân, đang tấn công thẳng về phía trước.
Dung mạo vẫn vô cùng tuấn mỹ, nhưng khí cơ của hắn đã gần như biến thành tử tịch.
Hai mươi năm trước người này tuy bi thương, bất đắc dĩ, phẫn hận nhưng rốt cục vẫn còn sinh cơ, vẫn còn như một người sống.
Mà giờ khắc này mặc dù hắn còn sống, nhưng người chẳng khác gì như đã chết. Trong đôi mắt ngẫu nhiên lóe tia hồng mang mới làm người khác cảm thấy vẫn còn chút sinh khí tồn tại.
Thật thần kỳ, tình hình giống như Dương Hạo chính là vách sắt kiên cố không bị thiên ma huyễn ảnh xâm lấn.
Hận thiên, hận địa, hận không thể phá hủy toàn bộ thế gian! Hắn đối với hết thảy đều đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ý niệm của hắn đã biến thành cực hạn, thường thường nếu có thiên ma tới gần, liền bị đánh dập nát, không thể đến gần người.
Nhạc Vũ không khỏi nhíu mày, hắn biết được nếu tình hình như vậy kéo dài, chỉ cần thêm mấy trăm năm thời gian, Dương Hạo không bị tâm thần hỏng mất cũng sẽ chuyển sang tử thi thân thể!
- Thật sự là đau đầu!
Trong nháy mắt Nhạc Vũ đánh ra một đạo phù phá không bay đi, một trương tín phù ghi lại ý niệm của hắn, lại một trương khác dùng để bảo vệ thần hồn thanh tâm trữ thần.
Hắn thật sự không dám xác định trong lúc này Dương Hạo nhận được tin tức ý niệm của hắn có thể lập tức tâm thần thất thủ khiến vực ngoại thiên ma thừa dịp công kích xâm nhiễm hay không!