Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1381 : Truy nã Hỗn Độn
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Hành tẩu không nhanh không chậm trong thời không loạn lưu cuồng bạo, cảm ứng hồn niệm của Nhạc Vũ càng phát rõ ràng, trên mặt dần hiện ra vui vẻ, nhàn nhã cất bước xuyên qua trong phong bạo, giẫm qua một cái khiến vô vố không gian vặn vẹo.
Cự ly vào trăm năm trước thường cần năm sáu canh giờ mới có thể đến thì vào lúc này chỉ cần một bước đã có thể vượt qua, cảm giác thế giới này như nhỏ đi.
Nhạc Vũ thần sắc đạm mạc rồi lại lộ ra vài phần cảm khái, lúc vừa đến Hồng Hoang cảm thấy Địa Tiên giới quả thật lớn đến không thể tưởng tượng nhưng lúc này cho dù đi từ chân trời đến góc bể cũng không mất bao nhiêu thời gian, hư không nhìn như vô biên lúc này trong mắt hắn lại nhỏ hẹp như một chiếc lồng chim bao lấy hắn, ẩn ước có thể cảm giác lực lượng vây tỏa của thế giới Bàn Cổ.
Hắn không biết trong vài thập niên qua, mấy vị Thánh Nhân rốt cuộc có cảm giác gì, nhưng chỉ cảm giác trong lồng ngực thỉnh thoảng lại trào lên một nỗi vọng động, muốn toàn lực triệt để xé nát cái lồng chim này.
Vô luận là bên ngoài cuồng phong cũng tốt, mưa to cũng thế, cho dù là vô tận lôi đình cũng không sao, hắn chỉ muốn nhìn thấy ở đó một chút.
Kiềm chế suy nghĩ, Nhạc Vũ đột nhiên nhíu mày, thần niệm cảm giác được ấn ký hồn thức xa xa phản hồi về một ít tin tức.
- Sợ hãi? Muốn chạy trốn khỏi Hỗn Độn hải? Đáng tiếc.
Hắn lại đạp mạnh ra một bước, vặn vẹo thời không vô tận, qua mấy bước đã tới một chỗ thời không phong bạo cuồng liệt, trước mắt là một cự chung tử kim treo lơ lửng.
Đối với sự xuất hiện của Nhạc Vũ, khí linh Hỗn Độn Chung phảng phất bối rối đến cực điểm, tiếng chuông minh hưởng xoắn loạn toàn bộ không gian chung quanh.
Chẳng qua khi Nhạc Vũ phất tay thì thời không phong bạo ở đây hoàn toàn đông kết, thời không phong bạo trong một sát na khôi phục như lúc ban đầu.
Tiếp đó cự thủ tìm tòi phía trước liền nhẹ nhàng cầm lấy Hồng Mông chí bảo này vào tay.
- Hỗn Độn Chung đến tay, kế tiếp, liền nên đến phiên hắn rồi!
Thân ảnh đột nhiên lóe lên, thời không phong bạo vừa bị pháp lực đông cứng cũng khôi phục như lúc ban đầu, phảng phất nơi đây chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Nhạc Vũ lại giẫm chân mười mấy cái thì đến một chỗ thời không loạn lưu. Chỉ thấy nơi này chung quanh đều là sóng triều ám linh khiến thần thức thánh nhân triệt để gián đoạn, dù hắn có thân thánh nhân thì đến đây cũng bị hạn chế cực lớn.
Nhạc Vũ cười lặng lẽ, trực tiếp bước đến bên ngoài một thế giới Tiểu Thiên, nhìn thoáng qua rồi đánh ra một luồng quang hoa ngũ sắc xuyên thấu vào bên trong, khẽ dùng lực khiến thế giới này triệt để nát bấy.
Sau một khắc, liền chỉ nghe bên trong, truyền ra tiếng gầm giận dữ, một thân ảnh mặc Huyết Sắc Chiến Giáp, toàn thân đầy lông như đao thương bỗng dưng xuyên ra.
- Là người phương nào dám phá vỡ thần quốc của ta.
Người này tay trái cầm Sát sinh thương, tay phải cầm một thanh huyết đao, cũng không biết chế tạo như thế nào mà mùi tanh nồng nặc, sát khí bốc lên, sau khi trông thấy Nhạc Vũ thì giật mình.
- Là ngươi, Huyết Lục Thiên quân.
Kinh ngạc một lát, đồng tử Xi Vưu mãnh liệt co rút, đầy ý hoảng sợ:
- Hôm nay ngươi đã là Thánh Nhân tôn sư! !~!