Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 142 : Xích lực cầm lực

Ngày đăng: 20:43 20/04/20




Sáng sớm, ngoài năm trăm hai mươi phía tây bắc Nhạc gia thành, hôm qua vạn dặm không mây, nhưng hôm nay nhiệt độ lại hạ thấp, trên bầu trời hôi mông mông một mảnh, lại có vẻ như sắp đổ mưa.



Nhạc Vũ đứng trên triền núi cao tới mấy ngàn thước, đưa mắt nhìn bốn phía. Những nơi tầm mắt có thể nhìn đến, phần lớn đều là những dãy núi cao thấp phập phồng, đều vô cùng nguy nga hùng vĩ. Dãy núi non trùng điệp tiếp liền trời đất, sương trắng chìm nổi vấn vít, dưới chút ánh sáng ban mai chiếu rọi, một cỗ khí tức mênh mang thổi tới khiến cho tinh thần cảm giác không quá ngột ngạt.



Khu rừng bên dưới triền núi có một con đường đất bùn lầy, xỏ xuyên qua khu rừng nguyên thủy từ mãi hướng tây kéo dài hướng nam, thoạt nhìn dị thường nổi bật. Ở trên đường xuất hiện một thương đội dài tới mấy dặm đang chậm rãi di chuyển.



Con đường bùn lầy kia nếu dùng xe cộ di chuyển, nhất định sẽ bị lún sâu bên trong. Nhưng đổi lại dùng cự thú, mặc dù không tính là di chuyển như bay, nhưng so với võ sư bình thường toàn lực chạy đi còn nhanh hơn gấp mấy lần.



Khi nhìn thấy mấy đầu cự thú biến mất nơi xa, trong ánh mắt Nhạc Vũ tăng thêm vài phần âm sâm.



- Thiếu gia, tình hình thế nào?



Nhìn theo hướng phát ra thanh âm, chính là Nhiễm Lực đang ở bên trong cơ quan khôi lỗi, không nhịn nổi tò mò hướng bên này chạy tới:



- Họ Đồ kia có tới không?



Sắc mặt Nhạc Vũ ngưng trọng, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Vừa rồi tuy hắn đang quan sát thương đội kia, song thần thức thủy chung vẫn duy trì liên lạc với Sơ Tam trên không trung.



Cho tới hôm nay hắn vẫn không buông tha ý định giải quyết Ngự Thú sư kia. Nhưng không biết có phải tên họ Đồ kia cảm giác được Sơ Tam đang tồn tại trên không trung hay không, nên sinh làm cảnh giác, hoặc chỉ là vì tính tình cẩn thận, địa điểm hắn đi lại cùng ẩn núp cũng toàn là những đầm lầy, là những nơi mà Thập Sắc Tích có thể phát huy toàn bộ chiến lực. Mà cơ quan khôi lỗi lại khó thể đi vào nơi đó. Thậm chí cả bản thân của hắn cũng có hạn chế trong loại địa phương như thế.


Nhạc Băng Thiến nghe vậy trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng trên mặt chảy dài hai hàng nước mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



- Muội biết sai lầm rồi! Muội sẽ xin mẫu thân trách phạt. Còn người thân thuộc của những ai chết trận, muội cũng sẽ cố hết sức đi bồi đắp lại cho đến khi họ tha thứ mới thôi. Mấy vị võ sư kia bình thường đều thương muội, bây giờ muội thật hối hận, rất hối hận.



Nhìn Nhạc Băng Thiến ôm đầu khóc nức nở, Nhạc Vũ lại chau mày. Những lời nói kế tiếp hắn dự định nói ra căn bản không nói được nữa.



Nhưng nhìn bộ dáng này của muội muội, đã thật tâm bi thống áy náy. Nếu như thế những lời khuyên răn xem như đã dư thừa.



Ai oán một lúc lâu, Nhạc Băng Thiến mang theo gương mặt đầy nước mắt ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tịch liêu mất mát.



- Tiểu Vũ ca, huynh nói cha chúng ta thật sự đã chết phải không?



Nhạc Vũ trầm mặc, câu hỏi này hắn cũng đã cố ý bỏ quên ý nghĩ này từ lâu, cũng không nguyện để ý tới. Sinh tử của phụ thân trên danh nghĩa của hắn cho đến nay đều không có được lời khẳng định chắc chắn. Dù là chính Nhạc Trương thị cũng không cách nào xác nhận.



Lắc đầu, Nhạc Vũ không đáp. Lúc này trong lòng hắn đột nhiên vừa động, nơi khóe môi hiện lên nụ cười cực kỳ lãnh khốc.



Không lâu vừa rồi, Đồ Nhược Hiên mang theo Thập Sắc Tích hội họp với thương đội Hồng gia ngoài mười dặm phía trước.