Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 150 : Tam huyết đoạn tục

Ngày đăng: 20:43 20/04/20




Người kia trong miệng Duẫn Kiệt chính là Tịch Nhược, đến bây giờ vẫn chưa tính toàn rời khỏi Nhạc gia thành.



Vào chiều hôm Nhạc Vũ trở lại Nhạc gia thành, đang lúc hắn tiếp chút tủy sống cho Lâm Trác thì vị Tịch Phù Sư đã trở thành nỗi phiền toái trong mắt đông đảo người của Nhạc gia đã liều mạng xông tới cửa .



Kể từ sau trận đánh nơi sơn cốc kia, lực lượng nhà bọn họ đã bị yếu đi không ít. Bất quá dòng họ những ngày qua cũng tạm thời phái đến không ít cường giả hộ vệ. Song hơn mười vị võ sư này cũng không thể ngăn nổi Tịch Nhược Tĩnh nửa giây. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Nghe tiếng động lớn phía ngoài, Nhạc Vũ cau mày khẽ lắc đầu, tiếp tục giải phẫu. Hắn không quá nguyện ý cho người ta biết mình có y thuật, ngay từ lúc đối phương còn cách bốn dặm đã cảm giác được. Nhưng vấn đề là thủ thuật đang thi triển trên người Lâm Trác không thể kết thúc trong thời gian ngắn, mà Tịch Nhược Tĩnh xông vào đến đây cũng chỉ cần chừng ba phút, vì thế nên hắn cũng bỏ qua việc dấu giếm đối phương.



- Ha hả! Không nghĩ tới Nhạc tiểu đệ ngoài thiên tư võ học còn có một thân y thuật thần kỳ như vậy!



Lúc vừa mới xông vào phòng, Tịch Nhược Tĩnh bất giác giật mình. Chỉ thấy căn phòng sáng sủa đã bị Nhạc Vũ nhuộm thành màu tuyết trắng, bên trong lại được một tầng lụa mỏng ngăn thành hai, hơn nữa bốc lên mùi nước thuốc nồng nặc. Bản thân Nhạc Vũ đang mặc mấy tầng y phục đã được tẩy sạch vô cùng, hai tay cũng đeo bao tay chế từ da mỏng, cầm dao phẫu thuật và các công cụ tiếp xương đang tiếp xương cho Lâm Trác.



Nhìn tấm lụa mỏng rồi bộ y phục trên người Nhạc Vũ , Tịch Nhược Tĩnh vừa nghĩ đã hiểu ngay. Lão cũng không có ý tứ đi vào bên trong tầng lụa, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào. Bất quá với nhãn lực của lão thì dù có cách qua tấm lụa mỏng vẫn có thể thấy rõ động tác của Nhạc Vũ chính xác đến cực hạn.



- Tịch Phù Sư quá khen! Chút tài nghệ này sao có thể dám tranh với người.



Ngoài miệng Nhạc Vũ có một tầng khẩu trang nên thanh âm nghe không rõ:



- Ta nghe nói mấy ngày qua phù sư đều tới tìm ta, có việc gì vậy?



- Đúng là có một số việc muốn cầu tiểu hữu!
Tịch Nhược Tĩnh sát ngôn quan sắc, chỉ nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ đã biết đối phương có ý đáp ứng nên cười một tiếng, ngắt lời của Nhạc Vũ. Sau khi nhìn mười ngón tay của Nhạc Vũ đang vô cùng linh hoạt vá lại vết thương thì trong lòng vừa động, lộ ra vẻ do dự:



- Thứ cho ta nói thẳng, biện pháp của tiểu hữu tuy có thể cứu hắn nhưng e là sẽ tê liệt chung thân. Không biết tiểu hữu đã từng nghe qua Tam Huyết Đoạn Tục Đan?.



Nhạc Vũ nghe vậy hơi nhướng mày, ánh mắt ngưng đọng như thực chất, lần nữa nhìn về phía phía sau. Hắn tự nhiên biết hiện giờ Lâm Trác mới chỉ tu bổ được bên ngoài mà thôi, bên trong thể nội vẫn đang bị phá toái thành những mảnh nhỏ.



Đan dược mà Tịch Nhược Tĩnh vừa nói chính là một trong những dược vật có thể khiến Lâm Trác hoàn toàn khôi phục. Nhưng vấn đề nghe nói cho dù là bên Lê thành thì đan dược kia cũng cực kỳ hãn hữu.



- Tịch Phù Sư nếu nói tới Tam Huyết Đoạn Tục Đan, vậy là có vật này?.



- Linh vật như vậy, giá trị có lẽ bằng cả nửa Nhạc gia thành, sao ta có thể có?



Tịch Nhược Tĩnh cười khổ lắc đầu, thấy vẻ mặt thất vọng của Nhạc Vũ thì tâm trạng càng vui mừng. Thầm nghĩ tính tình người này quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa. Nếu chỉ nói riêng thực lực xuất chúng cũng là thôi, nhưng loại tâm tính này đúng là khó được trong thời loạn thế này, là người duy nhất mà mình có thể phó thác hậu sự.



- Tiểu hữu, trong tay ta mặc dù không có Tam Huyết Đoạn Tục Đan này nhưng lại biết chỗ tìm. Theo lão hủ biết, trong phạm vi bắc hoang có mấy trăm thành thị có thể đổi được dược vật này, gần nhất chính là Lê thành. Chẳng qua là người bình thường không biết mà thôi. Điều duy nhất lo lắng chính là tiểu hữu định dùng vật gì trao đổi.



Nhạc Vũ vừa nghe vậy thì đứng phắt dậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.



Trong lòng hắn bừng bừng hưng phấn, vốn đã định buông bỏ về phương diện này, không ngờ lại gặp được cơ duyên.